Tác giả: Nhà giáo Đặng Nguyễn
Tháng mười đã về tự bao giờ, chút lãng đãng, bàng bạc sương thu nơi đây cũng sắp đi qua…
Mùa thu Tây Nguyên, luôn phủ dày những cơn mưa, lúc ồ ạt, lúc lâm thâm. Sắc thu mờ nhạt nên thu đến, rồi đi cũng tĩnh lặng. Nếu ai đó, cố lắng lòng mình lại, cũng chỉ nghe được “Tiếng thu” của Lưu Trọng Lư vang lên trong khoảnh khắc đất trời đẹp nhất rồi lại tan đần theo tiếng gõ nhịp của mưa rơi. Bởi nơi đây không có âm thanh ” Lá khô kêu xào xạc ” vì phố núi còn dầm mình ướt đẫm, với không gian xám xịt và hồn người có lẽ cũng vàng vọt theo từng đám lá tả tơi rơi! Lá thu chưa kịp lượn lờ trong gió, chưa kịp vàng khô đã vội buông tay, kéo theo những chiếc lá non xanh khờ khạo, run rẩy cuốn theo dòng nước … Chút lãng mạn của mùa thu nơi này cũng mất theo !