Tác giả: Nguyễn Đoan Tuyết
Chiều buông
về cuối chân trời
Hoàng hôn
về cuối cuộc đời lênh đênh
Ước gì
gom hết nỗi buồn
Gởi theo gió cuốn
dặm nghìn mây trôi Continue reading
Tác giả: Nguyễn Đoan Tuyết
Chiều buông
về cuối chân trời
Hoàng hôn
về cuối cuộc đời lênh đênh
Ước gì
gom hết nỗi buồn
Gởi theo gió cuốn
dặm nghìn mây trôi Continue reading
Tác giả: Phan Mạnh Thu
Tháng sáu con về làng cũ
Ngõ xưa đầy xác lá vàng
Ngoại giữa vườn chiều cô quạnh
Chim về kêu lạnh vườn hoang Continue reading
Tác giả: Mộng Cầm
Anh xa rồi
Quê hương buồn rưng rức
Khóm hoa tàn ủ rũ héo ven sông
Bóng mây trôi chở nỗi nhớ mênh mông
Từng vạt nắng chao nghiêng mùa gió hạ Continue reading
Tác giả: Trần Thị Cổ Tích
tôi về góp gió vào mây
góp thương nhớ góp tình đầy nẻo mơ
còn không chiếc lá đợi chờ
treo lơ lửng giữa câu thơ ngậm ngùi Continue reading
Tác giả: Phan Lan Hương
Thảo nguyên xanh!
Thảo nguyên xanh!
ta tìm đến em
vừa hết mùa sim chín
băng qua những cung đường
ngoằn ngoèo
chập chùng đèo dốc vây quanh Continue reading
Tác giả: Thu Ba
Nhớ ngày xưa cố cõng nội như vầy
Khi nội bằng tuổi Celine . Hồi đó
Cố cõng nội qua những con mương nhỏ
Khi nước ngập tràn sau mỗi cơn mưa
Continue reading
Tác giả: Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
Tác giả: Guy de Maupassant
Nữ Lan chuyển ngữ
Chuông báo hiệu giờ tan học. Cửa trường vừa mở, bọn nhóc chen chúc nhau để ùa ra cho nhanh . Nhưng thay vì như ong vỡ tổ để bay khắp nơi rồi nhanh nhẹn về nhà ăn cơm như mọi hôm, chúng lại tụm năm tụm bảy , và thì thầm to nhỏ với nhau.
Chỉ bởi vì sáng nay là ngày đầu tiên mà bạn Simon đến trường. Cậu bé là con của mẹ Blanchotte.
Tất cả bọn chúng đều đã nghe ba mẹ chúng nói đến Blanchotte; và cho dù dân làng đều niềm nở khi gặp cô ấy, các bà mẹ cũng có thương cảm cô ta nhưng cũng có chút khinh bỉ , và việc này cũng ảnh hưởng đến bọn trẻ, mà ngay cả chúng cũng không hiểu lý do. Continue reading
Tác giả: Quế Hương
Suốt thời niên thiếu, tôi nghiện hương vị tết phả ra từ căn bếp chị Thời. Hương vị ấy ăn sâu bám mãi trong lòng tôi, dai dẳng, da diết mỗi độ xuân về.
Sau tiết đại hàn, khi mưa chỉ còn lất phất, lâm thâm và rét đã đằm đi, dịu lại, cây mai vàng trảy lá sớm của chú Tâm lác đác vài nụ chúm chím, chị Thời bắt tay chuẩn bị tết. Từ bên ni hàng rào chè tàu ngăn hai nhà, tôi thấy chị tất bật đi về với những giỏ xách nặng trĩu.
Mẹ nhìn qua lẩm bẩm: “Cái con giỏi thiệt! Tao mà là thằng Tâm…” – Mẹ bỏ lửng câu nói nhìn chú Tâm đang ngồi thẫn thờ ngắm nắng, lắc đầu.
“Mai nắng to không anh Tâm ? ” – chị Thời nhìn chú, hỏi qua rào. Chú Tâm nhìn trời ngâm nga: “Trời mưa thì mặc trời mưa. Tôi phơi dưa món…trời chừa tôi ra”. Chị tủm tỉm cười bắt tay làm dưa món. Nhìn chị tỉ mỉ tỉa dưa mà không nỡ ăn. Ngọn lá, cây thông, hoa đào, trái lựu bằng đu đủ đẹp như ngọc; những con thú bằng cà rốt, su hào xinh như đồ chơi. Có một năm chú Tâm dự báo thời tiết không đúng, chị phơi dưa vào ngày không được nắng. Dưa thiu, chị ỉu xìu, còn chú Tâm quạt lửa than cho chị ngồi hong đến nửa đêm. Cái thẩu dưa món không trắng ấy chị gọi là “dưa – nắng – ốm !”.
Continue reading
Tác giả: Cẩm Tú Cầu
Hôm nay giỗ ba tôi, tôi nhìn khói nhang nghi ngút, mà lòng cứ tơ tưởng đến hình ảnh ba mẹ tôi ngày nào.
Cái ngày xa lắc, xa lơ ấy, ba mẹ tôi đã rất hạnh phúc bên nhau. Tôi nhìn hình ảnh hai ông bà trên bàn thờ, rồi mơ hồ nhớ đến đôi mắt hiền từ của ba, mỗi khi nhìn chị em chúng tôi, nụ cười duyên thật duyên của mẹ, nụ cười mà ngày xưa đã làm xiêu đổ bao chàng trai thưở ấy. Tôi vụt quay nhìn cái hình xưa cũ treo trên vách, tấm ảnh này đã gần tám mươi năm qua, nước thuốc đã bạc màu vì thời gian, ba tôi mặc áo dài đen đứng, còn mẹ tôi ngồi trên ghế ôm tôi, tôi nghe mẹ nói lúc này tôi mới sáu tháng tuổi, nét mặc xinh đẹp của mẹ tôi ngày nào cứ ám ảnh tôi không nguôi, tôi thầm phục mẹ tôi không biết bằng cách nào mà mẹ giữ được tấm hình đã qua gần tám mươi năm, còn nguyên vẹn, như hình mới, Ngày xưa tôi thường hỏi mẹ gìn giữ bằng cách nào, mẹ lại bảo vì nước thuốc thời ấy tốt lâu phai… Continue reading