Category Archives: Biên khảo

Từ giấc mơ thời thơ dại đến bài thơ “Lá Diêu Bông” của Hoàng Cầm

Biên khảo – Hoài Nguyễn
——————————–
Có lẽ ai cũng thừa nhận rằng cái thời mới lớn và nhận thức được thế giới xung quanh, con người vẫn thường hay mơ mộng, tự huyễn hoặc mình bằng những tình cảm vu vơ nào đó với những tưởng tượng phong phú mông lung.
Những tâm hồn thi sĩ lại xuất hiện có khi từ rất sớm và những tình cảm nơi họ có thể là một ám ảnh, một hoài niệm mang theo đến suốt cả cuộc đời.
Những cái gọi là “mối tình đầu” của một ai đó cũng vậy!
Họ “yêu” một cách lặng lẽ, đơn phương một ai đó rồi đêm ngày tơ tưởng, mơ ước và sống hạnh phúc trong những thứ mộng tưởng thầm kín đó…
Có thể họ sẽ hạnh phúc nếu tình cảm họ được đón nhận, sẽ đau khổ tuyệt vọng nếu bị từ chối, và rồi qua dần thời gian, đến giai đọan trưởng thành đầy trải nghiệm, họ có những tiếc nuối để rồi ghi lại thành những bài thơ “đẹp” sống mãi với thời gian.
Có một giấc mơ từ thơ thơ dại, một “mối tình” gần như trẻ con như thế đã đeo đuổi và ám ảnh một cậu bé con mới 8 tuổi đã mơ mộng một “bà chị” có tuổi gấp đôi mình, ước mơ được sau này sẽ “làm chồng” cô gái Kinh Bắc vừa tuổi trăng tròn, để rồi khi 4 năm sau, người mơ đi lấy chồng thì cậu bé con kia ngẩn ngơ mơ mộng để rồi một thời gian hóa thân thành thi sĩ Hoàng Cầm, tác giả của bài thơ nổi tiếng “Lá Diêu Bông”

Continue reading

Về “Nhất Chi Mai” của Mãn Giác Thiền Sư

Tác giả: Hoài Nguyễn

Những ai yêu thơ cổ chắc đều biết một bài “kệ” của Mãn Giác Thiền Sư mà Lê Quý Đôn khi tập hợp lại các bài thơ trong “Toàn Việt thi lục” đã thêm tiêu đề “Cáo tật thị chúng” .
Toàn bài kệ viết bằng chữ Hán, được sử dụng thịnh hành thời của Mãn Giác Thiền Sư, nguyên âm như sau:
Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai.
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tùng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.”

Continue reading