Category Archives: Văn

Hàng Xóm

 

Tác giả: Nguyễn Đình Phượng Uyển

Nhà cách ga xe lửa chừng bảy trăm mét, cứ men theo bên trái đường mà đi một lèo là tới nơi. Hôm nay, đổi hướng làm việc, cũng con đường này nhưng đi bộ qua mé phải để quẹo cho dễ.
Cảnh vật quen nhưng cũng lạ hơn khi đến gần.
Nhà này đặt hai chậu hoa màu hồng trước cửa. Nhà kia trồng nhiều loại Xương Rồng và Sống Đời thành từng cụm dày đặc, gọn gàng, cao thấp rất mỹ thuật. Căn ngói đỏ, to tướng, một tầng lầu, trước sân loáng thoáng mấy thứ hoa cỏ nhưng tôi đặc biệt chú ý đến bụi Mía, một cây Ổi và khóm Sả.

Continue reading

Tình Người Nấu Phở

Tác giả: Nguyễn Xuân Thiên Tường

Vĩnh theo người hầu bàn  của tiệm ăn vào chỗ ngồi thì nhận ra một người quen cuối dẫy bên kia đang vẫy tay chào chàng. Vĩnh bước tới nói vài câu hỏi thăm, lúc quay lại đã có  một cô gái ngồi vào chỗ của mình. Người xếp chỗ đang lúng-túng thì Vĩnh đã nhẹ-nhàng nói không có gì quan-trọng, chàng sẽ đợi. Người con gái thấy thế mời chàng ngồi chung.
Vĩnh mỉm cười:
–   Cám ơn cô.
–   Tên tôi là Liên.
–   Còn tôi là Vĩnh. Continue reading

Lòng Trần

*Ngưỡng mộ Cô từ thời đi học, nay mới tìm thấy bài viết  rất thích khi xưa và được Cô cho đăng. Năm Mới kính chúc Cô sức khỏe, sống lâu trăm tuổi để các văn nữ thế hệ nối tiếp hưởng phước lộc, admin HX

Tác giả: Nguyễn Thị Thụy Vũ

Con đê dài rộng, hai bên trồng dừa Tam Quan cao hơn đầu người thẳng hàng, đều khoảng. Những quày dừa màu hỏa hoàng oằn trái. Bóng dừa chìm dưới đáy nước của hai đầm sen – bên trái đầm sen trắng, còn bên phải đầm sen hồng. Từ con đê đi vào khoảng ba trăm thước, một ngôi chùa nằm im lìm giữa hai hàng dương.

Chùa này vì ít thiện nam tín nữ lui tới nên càng thêm vẻ đìu hiu, lạnh ngắt. Từ đường cái nhìn vào, ít khi người ta nhìn thấy bóng dáng những nhà tu. Chỉ nhìn thấy chiếc tháp cao trơ vơ với rêu bám nham nhở và vài viên gạch mục rớt ra lở lói. Mái chùa thấp ẩm ướt và bóng tối đặc quánh. tiếng kêu vo ve của đám muỗi đói lẫn tiếng chí chóe của đàn chuột dưới những bàn thờ và tiếng vỗ cánh của đàn dơi hoang. Cao hứng chúng bài tiết bừa bãi không vị nể các ông Phật đang ngồi trang nghiêm nhìn ánh đèn chong leo lét. Bình hoa huệ sắp tàn, chỉ còn vài búp gắng gượng trên chót nhánh. Những cánh trắng héo hắt rớt tả tơi trên bàn thờ không mấy ai buồn dọn quét chăm sóc. Continue reading

Trái Táo Làm Khổ Nhân Loại

Tác giả: Phạm Trường Lưu

* Từ Mỹ, bạn Phạm Trường Lưu vừa có chuyến công tác sang Hòa Lan. Đêm đầu tiên bạn ở khách sạn được cải tạo từ một nửa của nhà thờ( các bức tranh, phù điêu của nhà thờ vẫn giữ lại ở khách sạn ) nằm ngủ dưới bức tranh “Eva” bạn cảm tác đoản văn dí dỏm này. Hòa Lan là đất nước đặc biệt, khi các cha xứ & giáo dân không đủ tiền tu bổ nhà thờ họ có quyền bán lại cho tư nhân cả nhà thờ  rồi mua một mảnh đất khác xây dựng nhà thờ nhỏ hơn để thờ phụng Chúa, nhà thờ cũ thành chung cư hay khách sạn, trường hợp nầy nhà thờ chỉ bán một phần để xây khách sạn, các hoa văn họa tiết vẫn giữ nguyên để khi nào nhà thờ có tiền được chuộc lại . Việc chuyển chức năng của một di tích nhưng vẫn có thể trả lại chức năng đúng của nó trong tương lai cũng là một lựa chọn có hậu.HX

 

Continue reading

Nhớ Thu Xưa

Tác giả: Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Có phải gió Thu năm nay đến chậm, nơi chỗ tôi đang ở , bây giờ như rụt rè bẽn lẽn …
Vẫn là chút gió heo may cuốn theo vài chiếc lá vàng bay , những chiếc lá đỏ thắm màu thời gian, cơn gió ập vào cánh cửa sổ mở hé, chập choạng chút gió thu vờn khua làn tóc rối…Tôi chợt cúi đầu ngăn một tiếng ho khan…
Chạm bàn tay kéo cánh cửa , giọt sương mai còn đọng trên vài chiếc lá , bỗng lạnh căm, chợt se sắt bàn tay run, cơn gió lạnh ập vào, làm lu lu chiếc kiếng soi trước mặt..
.Tôi hững hờ chùi tay lau chút hơi sương, không nhìn ngắm bóng mình trong gương buổi sáng nay ….để làm chi khi ngoài kia xao xác lá…những chiếc lá vàng bay bay nhiều quá , bỗng lạnh căm căm bàn tay nắm bàn tay run Continue reading

Người Ngâm Thơ Giữa Đất Trời Hà-Nội

Tác giả: Nguyễn Xuân Thiên Tường

Mỗi đầu tháng Du mua vé số với ý-định làm việc từ-thiện. Chàng chỉ cần cạo lượt mực in phía ngoài là biết có trúng hay không. Mặc dù số tiền trúng thưởng của loại số này không lớn lắm nhưng nếu may-mắn cũng có thể giúp được một số người nghèo. Tháng trước không ngờ Du đạt mong-ước giữa lúc chàng dự-tính về thăm quê-hương.

Du quyết-định trở lại Hà-Nội một lần nữa. Ba năm trước chàng đi cùng với các du-khách. Họ thường không đúng giờ. Thêm vào đó người hướng-dẫn lại thiếu khả-năng về văn-hóa nên chàng cảm thấy cần đi thăm các di-tích lịch-sử lại.

Continue reading

Chiếc Vòng Mã Não

Tác giả: Nguyễn Đình Phượng Uyển

Bị nhốt trong nhà mấy tuần lễ, hết nấu món này món kia, coi phim Tây phim Ta, lại Phây Búc Phây bủng, điện thoại trò chuyện từ cực Nam tới cực Bắc.
Mà hình như cả thế giới đều nằm nhà chống dịch, không chỉ mình ta nên bạn bè tha hồ í ới.
Chả cần hẹn hò, cứ gọi, bạn rảnh thì bốc máy, có khi bạn bốc rồi nói nhanh “ Đang bận. Chốc gọi lại.” hay “ Bữa khác nha.”
Bữa nay lịch sự,mình nhắn tin hẳn hoi “ Rảnh hông, nói chuyện chơi?” Continue reading

Những Mảnh Đời Trôi Nổi

Tác giả: Minh Triết

Tôi có cuộc điện thoại từ một số lạ. Sau khi giới thiệu, tôi nhận ra anh. Anh là Ngọc, con ông bác tôi. Vậy là sau hơn mười năm biệt tích. Tôi hẹn gặp anh khi có dịp vào Sài Gòn.
Anh và tôi rất thân, bỡi lẽ ngoài tình nghĩa mà cùng trang lứa. Gia đình hai bác cùng người chị đã mất trong thời kỳ chiến tranh khi một quả bom xuống hầm trú ẩn. Anh may mắn thoát chết vì mãi mê đi chơi. Thương hoàn cảnh mồ côi từ nhỏ nên nội, ngoại cùng bà con, hàng xóm dành nhiều tình cảm quý mến cho anh. Phía nội nghèo, ở xa nên sự đùm bọc, cưu mang đều ở bên ngoại. Nhất là ông bà ngoại nuôi nấng, dạy dỗ cho đến tuổi trưởng thành. Continue reading

Tháng Bảy Trời Mưa

Tác giả: Lê Khắc Thanh Hoài

                         Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt

                          Toát hơi may lạnh buốt xương khô

                          Não người thay buổi chiều thu

                          Ngàn lau nhuốm bạc lá ngô rụng vàng…(1)

Tháng bảy đây là tháng bảy theo âm lịch. Bốn câu thơ mở đầu của cụ Nguyễn Du trong bài Văn Tế Thập Loại Chúng Sinh đã phác họa cho chúng ta cái cảnh tiêu điều ảm đạm của một buổi chiều thu, một buổi chiều tháng bảy có mưa dầm dề, không dứt và mưa như khóc như than, như nức nở cho nên mưa sụt sùi. Vì đâu ? Rồi chúng ta sẽ tìm hiểu sau.

Cũng mới tháng bảy mà hơi may lạnh buốt, ngàn lau thì nhuốm bạc, lá ngô thì rụng đầy đưòng, đầy sân, vạn vật tô điểm một mảu vàng úa. Continue reading