Category Archives: Văn

Chiếc Lá Thuộc Bài.

Tác giả: Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

( Một mẫu chuyện ngắn, viết cho tuổi thơ, Mời các bạn đọc chơi)
Mỗi ngày Tài hay chạy sang nhà Lệ để hai đứa chơi đồ hàng với nhau, măc dù nó không thích thú gì với những trò chơi của con gái nhưng ngày nào nó cũng chạy sang vì nhà con nhỏ ấy có cây khế ngọt sau vườn , khi sang chơi với nhỏ thì nó được tự do leo lên hái bất cứ lúc nào.và thích nhất là được con nhỏ sai bảo và thốt lời khen ngợi nó, điều mà nó không bao giờ thấy những người xung quanh cho nó bao giờ.
_Tài ơi hái chùm ba trái cho Lệ làm đồ cúng nghen
_Bữa nay chơi cái gì hã???
_Bữa nay mình chơi trò vợ chồng nhà có đám giỗ
_Dzẫy chồng làm gì?
_Thì Tài làm chồng chớ làm gì, nhà có đám giỗ thì chồng lo chùi bàn thờ rồi đật mâm quả, chồng bưng lên cúng…

Continue reading

Những Giọt Nước

Tác giả: Quyên Di

(Việt Nam đang hạn hán và nắng nóng cháy da.)
Đêm qua trời mưa. Cơn mưa trái mùa khiến tôi trăn trở, thao thức. Tôi ngồi dậy, kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Mưa không lớn, nhưng đủ cho tôi thấy qua ánh đèn đường, những sợi tơ trời lóng lánh. Mưa ân cần thấm ướt mềm mặt đất. Mưa dịu dàng tưới gội cỏ cây. Mưa lặng lẽ, khe khẽ như không muốn làm xáo động giấc ngủ của con người, và chỉ những ai ngóng chờ mưa, mong đợi mưa, ước ao mưa mới biết là mưa đã đến. Mưa đến, nhẹ nhàng, kín đáo như bước chân êm của người tình muôn đời chung thuỷ.
Những giọt nước mưa âm thầm rơi xuống khiến tôi liên tưởng đến những giọt nước của đất trời và những giọt nước của con người.

Continue reading

Xẻ Nghé

Tác giả: Nguyễn Đình Phượng Uyển

Giữa con lộ thường có những vạch trắng dành cho khách bộ hành băng ngang. Xe pháo nhác thấy bóng ai dợm bước hay ngập ngừng chỗ này, phải dừng lại ngay, léng phéng gây tai nạn, tù mọt gông.
Lý thuyết là thế nhưng trước công viên gần nhà, vạch trắng chình ình, người lớn như mình bước tới nửa đường rồi mà xe hơi vẫn vụt qua sát mặt như chơi. Họ ẩu hay vì một góc khuất khó nhìn nên việc xảy ra hoài. Trẻ con ra vào công viên hà rầm, nhí nhố băng đường, tài xế đụng phải chúng nó coi như trúng số. Continue reading

Những Ngày Nối Cánh Ô Thước

Tác giả: Lưu Thu Thuyền

Tháng 12 lạnh, ngày kéo lê thê. Nguyễn Phước Nguyên gửi điện thư đến chúng tôi.

“cuối tháng 11, 16 năm trước, chúng ta tụ họp tai nhà Lan… trời lạnh, lửa ấm, rượu nồng… chúng ta vui đùa bên nhau, mê hoặc hát, say sưa nghe… các bạn có nhớ…

từ video ghi lại hình ảnh, chắt chiu gìn giữ… và hôm nay, những âm thanh từ đó được sang ra, chuyển dạng, chỉnh âm và chia sẻ cùng các bạn trong mùa Giáng Sinh này… nhớ nhau, nhớ bạn bè đã khuất, và thấy gần nhau, cần nhau, hơn bao giờ hết.

nghĩ về tháng năm sắp đến, thấy cái lạnh bên ngoài thật mời gọi…”

Continue reading

Chỗ Của Tôi

Tác giả: Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Chỗ của tôi là ở chốn này…một nơi chốn biệt mù quê hương tôi.
Mùa đông về cũng có sợi tuyết bay, cho lữ khách nhớ nhà thêm chút nữa, ở đó tôi cũng có căn nhà với đủ đầy những tiện nghi có được
.Nhưng tôi vẫn cho rằng đó chưa phải chỗ của tôi.
Những tháng năm qua trong tiết trời đông giá, tôi vẫn nhớ hoài thành phố của tôi, thành phố đã cưu mang tôi suốt thời tuổi nhỏ, tuổi thanh xuân mang cả trái tim tôi, những bạn bè, những mái trường với những học trò nhỏ thân thương..ở đó bao cảnh vật mến yêu , đã qua bao tháng năm nhìn tôi khôn lớn….
Continue reading

Lan Man Trên Đường Đi Giẫy Mả.

Tác giả: Võ Đức Thọ

Cứ vào ngày 5 tháng Chạp hàng năm, mình về quê nhà giẫy mả. Mả ông bà, cha mẹ và anh chị mình nằm rải rác ở ven chân và lưng chừng núi. Nơi đây là một cụm núi với năm ngọn núi với hình dáng khác nhau. Trước mặt nhà mình là núi Đất với hai ngọn có dáng như hình Thổ. Thời nhỏ nghe người lớn kể chỉ cần leo lên đỉnh núi có những bụi cây rậm xanh ấy là được thấy Trời(!). Sau này, khi 14-15 tuổi gì đó, mình cùng đám bạn trong xóm leo lên đỉnh ngọn núi trước mặt nhà này. Trên đỉnh thật bằng phẳng, không có gì ngoài một tảng đá tròn như bánh xe. Nghe người lớn kể lại, vào thời xa xưa lắm, trên đỉnh núi này có ngôi tháp Chàm. Từ trên đỉnh núi này lần dò xuống hướng Đông, hồi đó bọn mình thấy lổn ngổn những viên gạch to nhỏ đủ loại và đá ong nữa. Còn nhớ cứ vào mùa lụt, cũng có người dân trong xóm bơi sõng qua đào cạy đá ong, gạch Hời về làm móng nhà, chuồng bò hoặc lối đi. Mình nhớ trong sân nhà mình cũng có khoảng trên chục viên đá ong mà chắc ngày xưa ông hoặc cha chú đã cạy chở về trong mùa lụt.

Continue reading

Một Thoáng Nông Sơn, Quảng Nam

Tác giả: Minh Triết

Lần về Đà Nẵng ngày giỗ ông nội và ba đúng dịp cuối tuần nên tôi có
dịp xem Pháo hoa Quốc tế trên sông Hàn. Ngày sau Chủ nhật xuống
Hội An ngắm lung linh đèn màu trên sông Hoài. Tưởng xong việc về
nhà chuyến xe đêm. Nhưng đứa em trai rủ tôi đi Nông Sơn. Tôi háo
hức chờ đợi bấy lâu, hôm nay trải nghiệm.
Để thay đổi cảnh quan, tôi đề nghị em nên đi theo con đường mới.
Thế là xe bon bon dọc tỉnh lộ 605 lên núi Bồ Bồ. Bồ Bồ thuộc xã Điện
tiến. Thị xã Điện Bàn. Bao phủ ngọn đồi là những hàng thông nối tiếp
nhau xanh mát, mang vẻ yên bình. Tôi say mê ngắm nhìn, cuốn hút
với thiên nhiên trong lành, tương đối còn mang vẻ hoang sơ, thơ
mộng. Bên dưới dòng sông Thu tĩnh lặng, uốn lượn rùng thông Bồ Bồ
nên là một điểm du lịch vô cùng ấn tượng, thu hút nhiều du khách
tham quan , khám phá vào những ngày cuối tuần

Continue reading

Thuốc Tiên

Tác giả: Nguyễn Đình Phượng Uyển

Bao nhiêu năm rồi nhỉ, không còn nghe ai gọi mình với tên lót hẳn hoi. Chị Uyển, cô Uyển, bác Uyển rồi đến bà Uyển…
Cho tới hôm nay, hơn bốn thập kỷ gặp lại bạn ấu thời và thầy cũ, ngỡ ngàng nghe thầy bạn gọi “Phượng Uyển”
Mà có phải mình tôi đâu, cả lớp đều được gọi với tên lót như thế, nào là Hồng Mai, Anh Tú, Hà Uyên, Trung Kiên…Nguyên một thời ton tỏn đến trường, rủ nhau đi học í ới, miệng mút que kem, tay chân dính mực tím ngắt…ùn ùn kéo về. Không tưởng được mấy ông oắt chuyên quần đùi, dạng chân bắn bi khoe cả của quý và mấy thị mẹt khoái chơi nhảy dây lộn mèo, áo tuột tận nách, vội vàng đứng dậy túm áo, che che núm ngực mới trổ nay tóc đã hoa râm, gọng kỉnh xề xệ, vết nhăn hằn sâu trên mắt trên cổ, tay chân gân guốc, to bè…Bạn à, chúng ta đã đi một quãng đường dài, gập ghềnh, sôi nổi với đủ thăng trầm, đủ đến mức đã đến lúc mình có quyền đứng lại, uống chén trà và cộng cuốn sổ đời…

Continue reading

Lá Sầu

Tác giả: Nhà giáo Nguyên Hạ _Lê Nguyễn

Năm tháng nào đã đi qua trong cuộc đời của mỗi con người cũng bằng nhau với từng ấy phút giây quay tròn trên mặt kim đồng hồ…Nhưng với một người đa sầu, đa cảm…
Một tâm hồn luôn quắt quay với nỗi nhớ về những ngày tháng cũ…
Thì như là mới xảy ra hôm qua, đó là những điều báo trước cho ta biết “Đó là tuổi già” đang gõ cửa nhà mình rồi đó, từ lúc mà ta bỗng dưng đối diện với “Cuộc sống và sự chết”, từ lúc mà ta biết cần phải dọn dẹp cho mình một con đường đi thanh thản đến cõi bình yên của tâm hồn…Tất cả những chuyện xưa xa lơ xa lắc bỗng hồn nhiên trở về và bỗng dưng ta muốn nhìn lại những nơi chốn cũ, dấu tích xưa.
Thực vậy, những kỷ niệm thật xa xưa, từ những ngày bé dại hay những ngày mới lớn của tuổi trăng tròn hay hơn một chút nữa…Luôn hiện ra trong tâm trí tôi như mới xảy ra hôm qua, hôm kia hay tháng trước, năm trước…nhưng thực tế cũng đã hơn bốn , năm thập kỷ đã qua trong cuộc đời.

Continue reading

Phù Du

Tác giả: Võ Như Vũ

Tôi về lại Qui Nhơn sau thời gian ngắn xa nhà. Không ngờ thời gian ngắn ngủi sống trong bình yên này lại là những tháng ngày lê thê cho những ai sống trong nhọc nhằn, hoang mang và sợ hãi.

Những thân quen của con phố thân yêu đã nhanh chóng biến mất.

Continue reading