Category Archives: Truyện rất ngắn

Những mẫu chuyện rời rạc [20]

NHƠN LÝ

Quê hương có tự nghìn xưa,
Ngày hai mươi tuổi  hôn người em môi đỏ ở Vũng Nồm, có đất, trời, mây,
nước chứng giám .
Hai mươi năm sau chia tay người bạn đời, lang thang quanh Hòn Sẹo với trái
tim tan nát tái tê.
Một ngày cuối hạ, đưa  nhóm bạn về thăm Eo Gió  . Phải chăng, thiên
nhiên là người mẹ hiền luôn tìm cơ hội  hàn gắn những đau thương .

Continue reading

Những mẫu chuyện rời rạc [19]

Tác giả: Nguyễn Quốc Tuyên

BÁC SĨ

Nàng là chuyên gia tâm lý tài ba . Những người bị trầm cảm kinh niên được nàng tư vấn đều khỏi bệnh . Đến lượt nàng tâm thần bất ổn thì… vô phương cứu chữa .

CỔ TÍCH

Sau này , nàng sẽ kể cho con cháu mình nghe :

– Hồi đó , ta có yêu một người , nhưng không có duyên nợ , ta luôn cầu chúc cho họ mỗi ngày .

Sau này , chàng cũng kể cho con cháu mình nghe :

-Hồi đó , ta có yêu một người ,nhưng họ ra khỏi đời ta lúc nào ta không nhớ nỗi .

Continue reading

Những mẫu chuyện rời rạc [ 17]

NHỚ …

Mùa Giáng sinh trở về đánh thức kỷ niệm trong nàng.  Kỷ niêm hằn lên chiếc bánh hai tầng và những ngọn nến lung linh
Kỉ niệm in dấu lên những nụ cười và những hò hẹn. Kỷ niệm đêm Chúa sinh ra đời .
Và nhiều đêm đã trôi qua trong cuộc  đời nhưng đêm của tuổi trẻ , của tin yêu và hy vọng vẫn mãi bừng sáng trong nàng

KHỞI HÀNH LẠI

Người bạn đời đã trở thành quá khứ.  Nàng đã có niềm vui mới trong cuộc sống, tâm hồn phơi phới, trải lòng ra với bè bạn, với trăng sao .
Mà sao dạo này nàng hay nghĩ nhiều về chàng thế nhỉ ?

HẸN HÒ

Nàng theo bạn  về quê chơi .Chàng người con xa quê hương lâu ngày  trở lại .
Họ gặp nhau. Bằng ánh mắt. Bằng những câu nói đơn sơ. Bằng niềm đam mê thiên nhiên cháy bỏng trong mỗi người .
Rồi chia tay trong bồi hồi xao xuyến. Liệu có một lần gặp gỡ nữa không?

TRỞ VỀ

Quê hương có những hàng dừa xanh xanh

Nàng thường  về thăm quê thay ba mẹ báo hiếu với tổ tiên.
Khách mời là hàng xóm, bà con, bạn bè và học trò cũ. Trong vòng tay thương yêu  nàng như trẻ lại .
Bắt gặp ai đó nhìn mình dịu dàng, bỗng bâng khuâng như ngày mới biết yêu .

 

 

 

{jcomments on}

Những mẫu chuyện rời rạc [16]

ĐÔNG Á

Chàng kĩ tính khi viết văn , mỗi một mẫu chuyện được chàng chăm chút mười năm mới trình làng, đấy là kỉ niệm một phần đời chàng , nàng hay trêu chàng về cái tính chắt chiu cố hữu đó. Họ quen nhau hơn mười năm – thời gian đủ để hình thành một truyện ngắn cho hai người – nhưng câu chuyện không bao giờ được viết bởi vì chỉ những tờ thư thôi đâu đủ làm nên một cuộc tình .

BẮC ÂU

Nơi chàng ở mùa hè trời vẫn lạnh . Ngôi nhà trên đồi cao hứng gió tứ mùa . Đầu thu tuyết đã rơi và đóng ván đến cuối mùa xuân mới tan. Chàng lúc nào cũng một mình – một mình kể từ ngày vợ mất . Không rượu  bia,  không thuốc lá , không cờ bạc . Chàng chỉ cần hơi ấm của một người tình. Chàng luôn hứa hẹn chàng không phải là người cầu toàn , chàng dễ tính hơn ba tỷ đàn ông hiện hữu trên trái đất này , nhưng đã từ lâu hạnh phúc với nàng là món hàng xa xỉ . Continue reading

Những mẫu chuyện rời rạc [15]

Tác giả: Nguyễn Quốc Tuyên

THỢ SĂN

Có một con chim bị thương lâu ngày nằm dãy dụa chờ chết . Có người đàn ông thấy tội đem về cứu chữa . Được chăm sóc , chim phục hồi , hót líu lo . Khi bộ lông chim mượt mà , người đàn ông tính chuyện ăn thịt . Trước phút lâm chung , chim hốt hoảng nhận ra ân nhân chính là thợ săn

Continue reading

Những mẩu chuyện rời rạc [14]

Tác giả: Nguyễn Quốc Tuyên
TRẦM HƯƠNG

Sau một bữa cúng, lúi húi xôi chè trái cây, nhóm bạn theo những con đường mòn vào tận rừng sâu của Trường Sơn để tìm may mắn. Những chuyến đi thất bại không làm họ nản lòng – cùng lắm khi lương khô hết thì về xuôi với một gánh củi.
Ban ngày vừa đi vừa ngó tứ phía. Khứu giác thấp thỏm chờ một mùi hương. Một mùi hương để đổi đời. Vừa chập choạng là căng lều đốt lửa qua đêm. Giữa sơn lâm chướng khí ngặt nghèo có một người quên ngủ, lật cuốn sổ tay viết vội những vần thơ.

Continue reading

Những mẫu chuyện rời rạc [12]

Tác giả: Nguyễn Quốc Tuyên

NHÀ SƯ

Chàng đã nghiền ngẫm “tám vạn bốn ngàn “pháp môn của đức A Di Đà , thông tuệ hết những huyền nhiệm cao siêu của Phật học . Một buổi chiều , có một thiếu phụ quỳ trước tam bảo , nức nở khóc . Nàng cầu xin Đấng Chí Tôn cho nàng sự an lạc của tâm hồn . Đêm đó, trong giấc ngủ của chàng chập chờn những bóng hình ma quái .

Continue reading