Tác giả: Nguyễn Quốc Tuyên
Buổi gặp gỡ bạn cũ chừng vài chục người trong một phòng nhỏ của một khách sạn ở Sài Gòn. Sài Gòn đang mùa khô nhưng cơn mưa trái mùa hôm qua làm bầu trời êm dịu lạ thường. Và nơi đây cũng rất êm dịu. Và Chị, trong đám đông đã nhìn thấy Anh, đã nhìn thấy người có đôi mắt buồn, xa vắng mà ngày xưa đã làm con tim chị thao thức. Và Anh, cũng nhìn thấy Chị vì đôi mắt Chị tha thiết quá, chắc là người quen cũ, anh nhủ thầm. Anh tiến lại gần Chị chào xã giao. Mình thấy bạn quen quen nhưng không nhớ tên. Làm sao Anh nhớ tên chị được, chị ngày xưa câm nín, chỉ ở một góc sân trường luôn lặng lẽ nhìn mọi người, nhìn Anh. Bây giờ thì khác, dạn dĩ hơn nhưng vẫn kín đáo lạ . Ngày xưa mình có một cô bạn rất mê vẽ lãng tử của bạn. Anh cười lớn. Lãng tử than ôi bây giờ còn đâu? Để cám ơn câu tỏ tình ý nhị của Chị, Anh cúi xuống thầm thì.
Continue reading →