Truyện ngắn của Bernard Malamud
Người dịch : Trần Ngọc Phương
Ngay sau đó, hắn lại hối tiếc về hành động của mình. Hắn có tỉnh trí
không? Tốt, thế nên hắn mới viết thư đến cô ta. Nhưng điều gì xảy ra
nếu cô ta hồi âm? Ai muốn và ai cần trao đổi thư từ? Đơn giản là hắn
không muốn phí sức cho việc đó. Vì thế nên hắn vui mừng thấy mình
không tiếp tục thư từ (phải, từ khi đốt bản thảo vào tháng Mười Một
cho đến nay là tháng Hai). Tuy vậy, trên đường ra ngoài sục sạo tìm
kiếm chút thức ăn khi cả nhà đã say ngủ. Hắn tự chế nhạo mình, rồi làm
bộ thản nhiên đánh que diêm soi vào hộp thư. Đêm sau, hắn lấy tay mò
vào bên trong lỗ khe: Vẫn trống rỗng, đúng theo ý muốn của hắn. Công
việc ngớ ngẩn! Hắn quên tất cả mọi thứ chỉ trừ câu chuyện của cô gái.
Nghĩa là, nghĩ về nó một ít mỗi ngày. Biết đâu rủi cô ta viết thư hồi
âm – bà Lutz thường mở hộp thư và chính bà ta mang lên bất cứ thư gì –
nói vài điều xin lỗi đã làm phí thời gian của hắn? Buổi sáng hôm sau,
hắn nghe người đưa thư mang đến cho bà ta một đống thư và hắn biết
người đẹp đã hồi âm.
Hãy bình tĩnh, Mitka. Mặc dù có lời nhắc nhủ hắn từ thế giới trong mơ,
tim hắn vẫn đập thình thịch khi kể chuyên bỡn cợt đến châm chọc hắn
một cách duyên dáng. Hắn không trả lời. Tiếng léo nhéo lại vang lên: “
Cho anh đó, Mitka yêu quí”. Bà Lutz cuối cùng đặt nó ở dưới cánh cửa
phòng – trò chơi ưa thích của bà ta.
Chờ đến khi bà Lutz rời khỏi hẳn, cốt không để bà ta khoái trá về trò
chơi của mình – mong được nghe thấy tiếng hắn chạy tới – hắn bật dậy,
lao ra khỏi giường chộp xé ngay phong bì: Ông Mitka thân mến (nét chữ
rất đàn bà) cảm ơn về lòng tốt, và biểu lộ sự thông cảm của ông. Chân
thành. M.T. Tất cả chỉ có thế, không một địa chỉ hồi âm. Không, không
có gì. Hắn ngơ ngác như chú ngựa non, và đành xếp việc này sang một
bên. Hôm sau hắn suy nghĩ lại: Phải có một lá thư khác. Câu chuyện
không thật, cô ta hư cấu mọi điều. Nhưng sự thật là cô ta cô đơn và
hắn có cần viết thư đến nữa không?
Không có điều gì dễ dàng đến với Mitka, nhưng cuối cùng hắn cũng viết
thư cho cô ta. Hắn dư thời giờ và không có việc gì khác để làm, hắn tự
nhủ rằng phải trả lời vì cô ta đang cô đơn – đúng rồi, vì họ, cả hai
cùng cô đơn. Sau rốt, hắn thừa nhận rằng, hắn viết bởi vì hắn không
thể làm được loại ghi chép nào khác, và điều này (tuy hắn không phải
là người theo chủ nghĩa thoát ly) cũng làm hắn khuây khoả chút ít. Hắn
hiểu rằng, mặc dù hắn đã thề là không bao giờ trở lại việc viết lách,
nhưng hắn hy vọng quan hệ thư từ sẽ làm hắn quay về với quyển sách bị
ruồng bỏ của hắn (một nhà văn bất tài tìm cách chấm dứt sự bất lực của
mình qua việc thoả mãn thư từ giao thiệp với một nữ văn sĩ). Rõ hơn,
hắn đang cố gắng làm việc này (quan hệ thư từ) để đi đến chấm dứt sự
tự ghét mình vì không làm việc, không tư tưởng, để tách rời khỏi
chúng.
Hắn thở dài ở yếu điểm này – phải tuỳ thuộc vào những điều khác. Tuy
dù, những bức thư của hắn thường cộc cằn, khiêu khích, ngay cả tàn
nhẫn, nhưng cũng lôi kéo được sự đáp lại nồng nhiệt, nhẹ nhàng dễ chịu
và đầy thiện ý của cô gái. Và thế là, không lâu sau đó (ai có thể cản
được nó? Tự hắn cay đắng lao vào mà.), hắn đưa ra vấn đề gặp gỡ giữa
họ. Hắn là người đề cập đầu tiên và cô ta (tỏ vẻ miễn cưỡng) nhượng
bộ. Như thế không tốt hơn sao – cô nàng tự nhủ – nếu ta đừng xúc phạm
tới anh ta.
Continue reading →