Bây giờ đang là giữa của những ngày lễ hội, ngày Giáng Sinh, ngày Lễ Tết. Người người đôn đáo tìm kiếm hàng giá rẻ ở các khu Shopping, các gia đình hay bạn bè thân thuộc quây quần bên nhau, các cặp tình nhân thì tìm những địa điểm trử tình trong nhà hàng, trong Mall, hay trong các rạp cinema vui nhộn. Tôi rong xe ngoài đường muốn xem sinh hoạt bên ngoài trong ngày nghỉ lễ, chứ cứ hàng ngày đi làm xong, về, thì ra sau vườn nhìn trời xanh mây xám và chờ mặt trời lặn, khi bầu trời tỗi sẫm, thì lại vào nhà chuẩn bị cho bữa đi làm hôm sau. Tôi vừa lái xe vừa suy nghĩ lan man, rồi chợt nhớ ra, mình cần một vài tài liệu mà đã không thể tìm trên net. Tôi rẽ xe chạy vào khuôn viên thư viện thành phố.
Cứ ngỡ bãi đậu xe trống vắng, nào ngờ thấy cũng không đến nỗi tệ, một số xe không nhiều nhưng đậu rải rác, làm khuôn viên thư viện không đến nỗi quạnh hiu. Tôi vào thang máy lên tầng hai, nơi có khoảng sáu bảy chục computer đặt trong căn phòng lớn, để khách vào sử dụng miễn phí, nơi tôi đã thường đến. Tôi giật mình với chút ngạc nhiên, sao lại có nhiều người ngồi ở đây đến thế, trong ngày sôi động này. Tôi đứng im nhìn quanh quan sát. Đa số là người châu Á, nhìn mặt thì biết là thanh niên gốc Ấn độ hay Pakistan, người Trung Quốc, hay Korea… Họ là những người trẻ, lứa tuổi đôi mươi, đang ghi ghi chép chép trong im lặng. Những người trẻ tuổi ở đây chắc là những sinh viên du học xa nhà.