Có nói cũng…không cùng

Hai năm trước, khi ông bà về quê thăm mẹ, thân hình ông phốp pháp, mập mạp. Lúc ấy, ông còn đi làm, luôn đi đó đi đây lo công việc sở nên phải ăn hàng, ăn quán, ít có dịp vận động cơ thể. Về hưu gần một năm nay, ông kiêng khem, năng tập thể dục, nhờ vậy mà thân hình ông gọn gàng hơn mặc dù chưa đạt được mức trọng lượng lý tưởng.

Mẹ của ông năm nay tuổi đà 97, ngày càng lãng tai, kém mắt. Lần này gặp lại đứa con đã trên 60, mẹ mò mẫm mặt mũi, chân tay như nó còn năm, bảy tuổi. Mẹ hỏi, con có bệnh hoạn gì không mà sao ốm vậy. Ông nói vào tai mẹ, con cữ ăn, tập thể dục theo lời khuyên của bác sĩ nên mất hết năm kí lô chứ có đau ốm gì đâu. Mẹ tát nhẹ vào má ông và nói, hứ, bác sĩ hay lang băm đó. Xưa nay mẹ vẫn nghĩ “có da có thịt” là khỏe mạnh.

Hôm đầu tiên ông bà về nhà, trong bữa ăn sáng đứa cháu dâu biết ý, chỉ dọn cho ông bà gói xôi, gói bắp và vài củ khoai lang, khoai mì như thường lệ. Mấy lần trước mẹ không ưng những món ăn sáng mộc mạc này nhưng thông cảm nói, bên đó đâu có những thứ này mà ăn. Lần này, mẹ ngồi im, lặng lẽ lắc đầu.

Sáng hôm sau, ngồi vào bàn ăn ông không thấy xôi và bắp, chỉ có mùi nước lèo thơm phức. Đứa cháu dọn ra hai tô hủ tiếu, cười và nói, nội đưa tiền biểu con mua cho hai bác hủ tiếu, bỏ thiệt nhiều thịt. Nội nói bác trai ốm quá, phải ăn cho bổ mới được.

Bên kia bàn, mẹ nhìn ông mỉm cười, trìu mến trong khi ông nghẹn ngào, không nói lên được lời nào cám ơn mẹ …{jcomments on}

Leave a Reply

Your email address will not be published.