Đêm Trừ Tịch Đọc Thơ Đường

Tác giả: *Lam Nguyên

                                                      

            Đêm nay,ngồi nhớ lại những đêm Trừ Tịch ở quê nhà. Rồi lại nhớ câu đối của Tiền nhân như sau:

Dao Văn Bạo Trúc Tri Trừ Tịch,

遙  聞  暴  竹  知  除  夕

Ngẫu Kiến Mai Hoa Giác Dĩ Xuân.

偶  見  梅  花  覺  已  春

Nghĩa là:

Xa nghe pháo trúc đêm Trừ Tịch,

Chợt thấy hoa mai biết Tiết  Xuân ! Continue reading

BÀI II Những Niềm tin Cốt lõi của Người Bình dân Việt Nam Như là Những Giá trị Nền tảng cho Cuộc Sống

Tác giả: Thầy Nguyễn Văn Thái

(Tiếp theo Bài I)

Một niềm tin khác của người bình dân Việt Nam là niềm tin vào giá trị của cần lao. Trong lịch sử mấy ngàn năm của dân tộc trước những thập niên cuối thế kỉ 20 và đầu thế kỉ 21, đại đa số người bình dân Việt Nam thuộc giới nông dân và tiểu thương nên họ ít mơ tưởng đến sự giàu có lớn lao, nhưng họ vẫn nghĩ đến khả năng làm giàu do lao động đem lại. Muốn có được sự giàu có này thì trong gia đình, vợ chồng thường khuyên nhủ nhau phải chịu khó thức khuya, dậy sớm chuyên cần lo công việc đồng áng, từ việc gánh phân đi vãi ruộng cho đến việc cày bừa.

 

Đại phú do thiên; tiểu phú do cần

Thức khuya, dậy sớm tảo tần cho quen

  Continue reading

Vô Cùng Thương Tiếc

Nhận được tin buồn nhà thơ TRẦN DZẠ LỮ tên thật là TRẦN VĂN DUẬN vừa tạ thế lúc : 22 giờ 45 phút .ngày 25/1/2024 .
Nhằm ngày 15 tháng tháng 12 năm Quý Mão .
Hưởng THỌ 75 tuổi.
Nhà thơ ra đi đã để lại trong lòng độc giả nhiều sự thương yêu quý mến .
Hương Xưa vô cùng thương tiếc và thành kính chia buồn cùng tang quyến. Cầu nguyện hương linh nhà thơ siêu thoát cõi Vĩnh Hằng .
Mời xem:
https://huongxua.org/bai-viet/?author=Tr%E1%BA%A7n%20Dz%E1%BA%A1%20L%E1%BB%AF

Lan Man Trên Đường Đi Giẫy Mả.

Tác giả: Võ Đức Thọ

Cứ vào ngày 5 tháng Chạp hàng năm, mình về quê nhà giẫy mả. Mả ông bà, cha mẹ và anh chị mình nằm rải rác ở ven chân và lưng chừng núi. Nơi đây là một cụm núi với năm ngọn núi với hình dáng khác nhau. Trước mặt nhà mình là núi Đất với hai ngọn có dáng như hình Thổ. Thời nhỏ nghe người lớn kể chỉ cần leo lên đỉnh núi có những bụi cây rậm xanh ấy là được thấy Trời(!). Sau này, khi 14-15 tuổi gì đó, mình cùng đám bạn trong xóm leo lên đỉnh ngọn núi trước mặt nhà này. Trên đỉnh thật bằng phẳng, không có gì ngoài một tảng đá tròn như bánh xe. Nghe người lớn kể lại, vào thời xa xưa lắm, trên đỉnh núi này có ngôi tháp Chàm. Từ trên đỉnh núi này lần dò xuống hướng Đông, hồi đó bọn mình thấy lổn ngổn những viên gạch to nhỏ đủ loại và đá ong nữa. Còn nhớ cứ vào mùa lụt, cũng có người dân trong xóm bơi sõng qua đào cạy đá ong, gạch Hời về làm móng nhà, chuồng bò hoặc lối đi. Mình nhớ trong sân nhà mình cũng có khoảng trên chục viên đá ong mà chắc ngày xưa ông hoặc cha chú đã cạy chở về trong mùa lụt.

Continue reading