Tác giả: Nguyễn Thị Kim Lan
1. Đi vào thế giới thơ Duy Phạm, ngay từ ban đầu, và bị ám ảnh mãi là cảm giác của buồn đau, tuyệt vọng. Đến mức u ám. Trong sự tiếp nhận này, ta thấy thơ anh như luôn dẫn ta qua những con dốc; mà hai phía là hai không gian sống/chết; còn/ mất; hi vọng/ tuyệt vọng. Ở phía cuối, các bài thơ như đẩy ta vào góc chết. Và ở đó, thơ sập cửa bằng qui luật sinh diệt. Trong các năm 2018, 2019, thơ anh hiếm hoi mới có bài không nói đến cái chết, cõi khác, sự vỡ, sự lụi, sự tàn, sự lạc, sự biến…
Đây là bài thơ nhỏ anh thả một sớm trên facebook, như một hơi thở của thần phai thần lụi :
“đêm qua hoa ngậm giọt sương
sớm mai khởi nụ cánh thường hằng bay
kìa em hoa khép cuối ngày
nhụy phai phớt rụng tàn lay lắt chiều” Continue reading →