Các bài đăng của tác giả Nguyễn thị Tuyết Đào.



Hồn Nhiên Chưởng Pháp [cuối]

CHƯƠNG MƯỜI

HỒN NHIÊN CHƯỞNG PHÁP

* * * * * * *

Sa mạc Gô Bi rằm tháng tám.

Gô Bi Luận Kiếm, đại hội anh tài võ lâm kỳ thứ mười tám, hứa hẹn gì
trong những ngày này. Ngày mười lăm tháng tám không phải ngày bắt đầu.
Dân Trung Hoa vốn lo xa nên mọi việc người ta chuẩn bị từ bao tháng
trước. Tận miền Vân Nam, Quảng Đông, Quảng Tây đã lo thu xếp từ mùa Vu
Lan. Dân Thượng Hải, Tứ Xuyên, Hồ Bắc, An Huy sau những ngày thả
thuyền hai bên dòng Dương Tử cùng vượt sông Hoàng Hà mà đến Gô Bi cho
kịp mùa ứng chiến. Continue reading

Hồn Nhiên Chưởng Pháp [6]

Tác giả: Nguyễn Thị Tuyết Đào

CHƯƠNG CHÍN

KHÔNG HẸN MÀ GẶP

* * * * * * *

Vũ Tuấn sau một hồi than dài thở vắng thì bỗng quên mất sư phụ, quên
mất các tiểu huynh đệ bèn nhảy xuống hố sâu nguyện chết theo tình
nương. Ai ngờ miệng hố thì nhỏ mà càng xuống sâu càng rộng rãi vô
cùng. Nhiều hang hun hút còn mở ra hứa hẹn đáy hang chu vi rộng rãi vô
ngần. Nhìn quanh quất chẳng thấy cái kiệu dấu Hoa nước mắt đâu cả, bởi
lẽ cái kiệu khi rớt xuống là vô tình mà Vũ Tuấn khi rớt xuống là cố
tình thì làm sao gặp nhau được.
Continue reading

Hồn Nhiên Chưởng Pháp [5]

CHƯƠNG TÁM

TÌM EM

* * * * * * *

Vũ Tuấn cõng Hồ Hùng đi như bay đến một khu rừng thì đặt chàng ta
xuống, giọng vẫn còn buồn:

– Đại sư huynh! Không lẽ để cho thiên hạ giết Đại sư huynh chớ tui
thất vọng Đại sư huynh quá trời. Thôi để tui cởi trói rồi đường ai nấy
đi.

Chừng nhìn rõ mặt Hồ Hùng, chàng ta kêu ủa kinh ngạc. Hồ Hùng sau
những giai đoạn thăng trầm của lịch sử, bây giờ được thoải mái hít
không khí mặt trời thì cười rạng rỡ:

– Chu choa, lâu lâu làm Đại sư huynh một bữa cũng sướng ác. Ước gì cứ
phải lên đoạn đầu đài kiểu này ta tình nguyện đem cuộc đời son trẻ của
mình ra pháp trường hoài thôi. Continue reading

Chàng nhạc sĩ hào hoa

Tác giả: Nguyễn Thị Tuyết Đào

Cái trường Cường Đễ cũ hồi đó, nó nghèo nàn dễ sợ, nhưng được học vào trường đó đâu có dễ, chàng phải qua lần thi tuyển gian lao mới được ngồi học lớp thất 1, lớp nằm ở dãy đầu hồi, tiều tụy nhất trong các lớp đệ thất, lớp nhỏ , học trò đông, nhờ tài ăn nói giỏi , buổi đầu tiên chàng đã được lòng giáo sư hướng dẫn, và là huynh hiền của hơn 50 đệ. Học giỏi , hát hay, máu văn nghệ phát triển sớm, từ đó suy ra chàng cũng bắt mùi yêu sớm . Nàng ngồi đầu bàn thứ ba xinh nhưng học có phần dở, con gái càng nên học dở, để con trai có cơ hội giúp đỡ chớ! Đương nhiên chàng là người chăm sóc nàng đâu để cho ai xí phần. Nhờ yêu nàng, tài đàn hát chàng nổi trội hơn, biết làm thơ và biết …ăn kẹo. Số là ba má nàng có hiệu bánh kẹo, để được thường xuyên nhìn ngắm giai nhân ngày nào chàng cũng xin tiền mẹ ăn sáng để mua kẹo (đó, mới học đệ thất mà đã dối cha, dối mẹ vì yêu, oai chưa! )

Continue reading

Xõa tóc chờ trăng

Trăng về gối hạc mình hoa
Trăng còn say mộng mình ta đợi chờ
Nửa khuya xõa tóc làm thơ
Nửa khuya lạc mộng cơn mơ rã rời
Và trăng cũng lãng quên đời!{jcomments on}

Hồn Nhiên Chưởng Pháp[1]

VÕ HIỆP KỲ TÌNH THỜI HIỆN ĐẠI

HỒN NHIÊN TRANG VIỆN 1974

Thân tặng

Các đồ đệ thương mến của sư phụ…

–      Một chuyện hồn nhiên

–      Một mùa hồn nhiên

–      Một đời hồn nhiên

Mời các bạn cùng luyện

Hồn Nhiên Chưởng Pháp

Để sống đời hồn nhiên

CHƯƠNG MỘT

HỒN NHIÊN BỖNG HẾT HỒN NHIÊN

*******

Hồn Nhiên trang viện một đêm mùa hạ.

Ánh trăng thượng tuần chênh chếch chiếu vào khu vườn đầy lá xanh của
những cây to trĩu quả bốn mùa, treo đầy những ụ đèn lồng mờ ảo.

Gió hiu hiu.

Những túm bong bóng cao su đủ màu bay phất phơ trong gió đêm dìu dịu.
Ánh trăng và đèn hoa thi nhau thắp đuốc cho cuộc vui trong hoa viên
rộng lớn. Chốc chốc có một nam lang vận áo quần màu nguyệt bạch ra
giữa sân đốt mười phong pháo thăng thiên tung lên trời, lấp lánh chạy
thành mười chữ:

HỒN NHIÊN GIÁO PHÁI

KỶ NIỆM THÀNH LẬP MƯỜI NĂM Continue reading

Hồn Nhiên Chưởng Pháp[2]

CHƯƠNG BA

NGƯỜI ĐẸP! NÀNG TỪ ĐÂU ĐẾN

* * * * * * *

Nhắc lại sau khi bất hiếu nữ bỏ chạy theo tình lang, Hôn Nhân lão quái
bèn ca xàng xê một hồi sau đó nhảy loi choi như gà mắc kinh phong và
nằm bất tỉnh. Phàn Quyến và Vũ Tuấn vì có bệnh số mũi nên luôn luôn oa
trữ trong mình hai hộp dầu cù là Mac Phsu, vội vàng lấy ra xoa lia lịa
cho ông già. Giây lâu Hôn Nhân lão quái hồi tỉnh bèn ngã đầu vào vai
Vũ Tuấn mà thút thít:

– Nhị vị hiền tế! Dẫu con gái lão cãi lịnh cha nhưng lão đây vẫn nhất
nhất coi nhị vị hiền tế là rể quí và chỉ nhị vị hiền tế mà thôi. Bi
giờ nhị vị hiền tế cùng lão và tên rể hụt kia lo chỉnh đốn trang trại,
trau dồi võ công để rằm tháng tám cùng nhau đến sa mạc Gô Bi tham dự
Gô Bi Luận Kiếm mà luận võ công với anh hào. Với tài ba của các hiền
tế lão phu thể nào cũng hy vọng đoạt chức “Thiên hạ đệ nhất võ lâm”. Continue reading

Hồn Nhiên Chưởng Pháp[3]

CHƯƠNG NĂM

MẤY AI HỌC ĐƯỢC CHỮ NGỜ

* * * * * * *

Nguyên Bình tựa hồ như kẻ sống ngàn năm trong bóng tối nay mới mở mắt
nhìn mặt trời. Cả đời sống trong trang viện với bầy tiểu huynh đệ, ai
nói chuyện tình yêu chàng cười ruồi dài dài. Nay đến cơ hội được ma ái
tình xâm phạm tiết hạnh thì chàng ta không biết trời trăng gì hết,
ngay cả tiếng gọi như sấm rền mà chàng ta cũng như đồ điếc. Chẳng mấy
chốc cả hai đã phi thân khỏi trạm rừng già, thì tại chỗ cũ một hảo hán
đến muộn ôm đầu bứt tai:

– Tức quá đi thôi, chậm một ly đi một dặm. Nghe giọng nói tuổi Mùi thì
biết là hắn ngay chóc, vậy mà đến đây hắn đã cao bay xa chạy rồi. Trời
ơi sứ mệnh không xong mặt mũi nào về nhìn sư phụ. Continue reading

Ngày đó và bây giờ

Tác giả: Nguyễn Thị Tuyết Đào

“Khi xưa em gầy gò
đi ngang qua nhà thờ
chờ bàn tay nâng đở …”

Có một cô học trò mãnh mai như vậy đó, thường ôm cặp đến trường trong những sáng mai xưa cũ,cô thiếu nữ có đôi môi đỏ , mái tóc xõa ngang vai , dáng hiền hòa , mẫu người mà tuổi hoa , tuổi ngọc thường ca ngợi , dĩ nhiên là người trong mơ của biết bao chàng thư sinh trai trẻ hồi đó ,khi nào cũng có một cô bạn đi kèm ,đối phương muốn tỏ bày tâm sự đều thông qua người trung gian là cô bạn thân , y như người quản lý của các sao Việt bây giờ , đó là năm đệ tứ của trường Nữ, cô bé từ  Tam quan về và  làm xôn xao lớp học bởi vẻ dễ thương thánh thiện như  Đức Mẹ , cô nhỏ là người của  Chúa có lẽ  nhờ đi nhà thờ nhiều , cầu kinh nhiều nên mắt cô ngây thơ , dịu hiền như mắt của  Mẹ , tôi may mắn được học với cô nhỏ một năm ,sau này cuối năm cô chọn ban  C lên  Cường Để ,tôi ở lại trường cũ như vậy mối dây thân ái không nhiều chỉ một năm thôi , nhưng tôi cam đoan với bạn rằng cô bé là người dễ thương nhất trong những người dễ thương mà tôi đã gặp ,  là ma cũ nên tôi  bắt chuyện làm quen với ma mới trước , sau vài lời phi lộ thì tôi biết cô bé ba vừa mất năm ngoái theo mẹ vào thành chạy trốn chiến tranh,nhà cô ở sau lưng nhà thờ gần nhà thầy  Khanh dạy toán , và cũng chả có gì làm quà trong buổi sơ ngộ nên tôi chỉ còn cách gạ nhường cho cô nhỏ chổ ngồi đầu bàn của tôi ‘Hồng ngồi bàn sau nhìn lên bảng có thấy  không ,hay mình đổi chổ cho  Hồng lên bàn đầu ngồi cho rõ, cô bé lắc đầu từ chối :-Thôi Hồng ngồi đây được rồi, cám ơn bạn , được làm bạn với người đẹp tôi mừng rơn , để tỏ ra mình là người đứng đắn giờ ra chơi tôi không còn dấu dép guốc của mấy  chị bạn trong lớp nửa , thật ra đến năm đệ tứ tôi vẫn còn là người nhỏ nhất lớp , lúc nào cũng bị ngồi đầu bàn, bị thầy cô kêu lên bảng thường xuyên , nhưng từ khi có cô nhỏ ở  Tam quan về , tôi bỗng thấy tôi lớn lên từ vẻ thơ ngây mà chửng chạc của cô bạn nhỏ , cô bạn xinh xắn của tôi ơi ,chắc cô không biết rằng ngày xưa tôi ngưỡng mộ cô tới cở nào đâu , sau này khi làm cô giáo , giảng bài cho học trò thỉnh thoảng tôi vẫn kéo nhẹ tà áo dài và được học sinh khen dễ thương ,  ấy là tôi đã bắt chước cái cử chỉ điệu đàng của cô từ thời xa lắc xa lơ đó,cũng giống như tôi cô nhỏ sinh ra trong một gia đình có nhiều chị em gái và cô xinh nhất , còn tôi thì xí nhất trong các chị em của mình ,một năm học ngắn ngủi trôi qua , tôi ở lại trường cũ hai năm sau cũng lên trường mới , bạn trường Nữ lớp lấy chồng , lớp đi Sư phạm Qui nhơn ,bù lại có lớp mới từ các trường tư vào , tuổi trẻ dễ thân tôi đã có những người bạn mới còn cô nhỏ chung thủy hơn tôi , lúc nào cũng kè kè bên cô bạn dõng cao thuở đệ tứ , gặp nhau trong sân trường chúng tôi mĩn cười chào nhau rồi ai vào lớp nấy ,cô nhỏ vẫn xinh như ngày xưa , tôi vẫn còn mê đọc tuổi ngọc nhưng cái hồn thơ của tôi lạc đâu mất rồi tôi cũng không biết nữa,  Mãi thật lâu khi về dạy lại trường cũ , gặp lại người chị cô là đồng nghiệp của tôi , tôi được biết cô đã có người yêu sắp lên xe hoa về nhà chồng , tôi ngậm ngùi thầm nghĩ – cô bé lấy chồng chắc sẽ có khối chàng tiếc nuối , mình là phụ nữ còn xao xuyến huống chi , năm 1976 tôi có việc vào  Sài  Gòn , khi về thì đi cùng với cô nhỏ trên một chuyến xe khách cô bé vẫn dễ thương như xưa dù bây giờ đã là bà mẹ trẻ , có lẽ đó là lần sau cùng chúng tôi gặp nhau trên đất nước này , bẳng đi thời gian nghe tin cô bé định cư hải ngoại rồi gã chồng gã vợ cho con , nhanh quá mới hôm nào đây thoắt cái đã mấy chục năm rồi đó, biết bao bể dâu của cuộc đời , còn cô bé  chắc đã thành bà ngoại bà nội rồi , có điều tôi tin và mong rằng người bạn nhỏ của tôi vẫn dễ thương xinh đẹp và luôn có người che chở cho đến cuối cuộc đời , cầu mong như vậy đó {jcomments on}