Tác giả: Nguyễn Thị Tuyết Đào
Các bài đăng của tác giả Nguyễn thị Tuyết Đào.
Nắng Thu
*Tặng một Bà Nội ở Georgia
hoa lòng nở khắp trời thu
xin em một chút tình từ hôm nay
nắng ơi! không rượu mà say
lan man em đến ngất ngây tâm hồn
Luân Hoán Đã Yêu Như Thế Nào?
Tôi quen anh Luân Hoán qua sự giới thiệu của một người bạn Nữ Lớn: cô Lai Hồng, cô có nhã ý giới thiệu một số Văn – Nghệ sĩ hải ngoại cho trang web của tôi. Từ đó, ngoài việc đăng bài và giới thiệu bằng hữu của hai trang web, thư đi tin lại anh em chúng tôi dần dần hiểu rõ cuộc sống của nhau, thân thiết hơn tình cảm văn nghệ bình thường một chút. Nay biết tin anh sắp in tập thơ, tôi may mắn được anh cho coi trước và xin viết vài hàng về Anh: một nhà thơ rất hào hoa trong lãnh vực tình yêu, một lãnh vực mà bất cứ người Nữ nào cũng quan tâm và thích thú. Continue reading
Chuyên viên thất tình
Ối giời ơi! Mới đó mà đã 60 năm cuộc đời! Ngày xưa, vào tuổi lục tuần, các cụ ta đã lưng còng tóc bạc và chuẩn bị viết chúc thư dặn dò con cháu, chứ bây giờ nhìn chàng ai dám bảo là lão tướng hết xí quách, chàng thật là tơ với mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ, bộ đồ kaki trắng rất sport, phóng chiếc xe Dream mới keng trên khắp nẻo đường phố thị, miệng huýt sáo bài “TOUT LA MOUR” và hai tay rắn chắc sẳn sàng dắt hai cô con gái nuôi vào quán cà phê tâm sự …suốt ngày.
Còn những điều chưa nói hết…
Tác giả: Nguyễn Thị Tuyết Đào
Tôi yêu những sớm mai mùa xuân, bầu trời trong, cây lá đâm chồi nẩy lộc, chim hót. Định sẽ viết một tùy bút về mùa xuân, về thiên nhiên gần gủi, cầm cây bút trên tay, viết vài hàng rồi bỏ dở, bao mùa xuân đã trôi qua , những tờ giấy trắng vẫn còn đó như một gởi bày chưa trọn, hơi buồn.
Tôi thích chiếc đàn ghi ta, và ghi tên một lớp học ngắn ngày. Bài giảng văn đệ ngũ có mục Kiều gãy đàn cho Kim Trọng nghe, có hình người thiếu nữ xỏa tóc ôm đàn tỳ bà, tôi thích khi tôi đàn cũng có người ngồi vẽ hay ngắm tôi , tôi học nhanh và bỏ dở nửa chừng, vì thiếu bạn tri âm hay vì cây ghi ta không phải đàn tỳ bà . Continue reading
Thượng đế phải than trời!
Chàng vốn là dân ban C, cái lò chuyên sản xuất thi nhân,văn sĩ và triết gia, tiền bối của họ là Đào uyên Minh, Lý Bạch và Đỗ Phủ, gần hơn là các ông đồ già ngồi bán chữ trên phố cổ Hà nội, còn hậu sinh là vô số các tác gia nhí sở hữu đủ loại blog trên internet. Người ta thường nói con trai đi ban toán, con gái đi ban C mới dễ thành công trong đời, lầm to rồi bạn ơi, cứ so tài cái thế hệ của chàng đi, mấy tên ban toán lúc nào cũng mặt mày phờ phạc, lúc nào cũng giống như bị mất tiền, mở miệng ra hết định đề tới công thức ai yêu cho nỗi, còn mấy tên thực nghiệm lại tội lỗi hơn, hết lai đậu đỗ chuyển qua lai các giống lợn F1, F2, rõ chán, còn một số nữa cứ lo cân bằng bazơ, muối, kim loại, axit, làm ô nhiễm môi trường, chỉ có ban C tha hồ bay bướm với những vần thơ của Huy Cận, Xuân Diệu, cuộc sống vốn dĩ là triết lý diệu kì, nên môn tâm lý học ban C đảo nhanh là thuộc nhão Platon , Socrate, Pascal đều là các hiền huynh tốt bụng cung cấp các danh ngôn để các chàng ban C tiện bề xử thế, nhỡ có nhầm thì các vị cũng đã qui tiên lâu năm rồi đâu đủ sức la toáng lên, câu ấy của ta, đâu phải của ngươi.
Và …những con đường
Tác giả: Nguyễn Thị Tuyết Đào
Tặng Lĩnh Cơ
Con đường Nguyễn thái Học chạy dài, nối nhà và trung tâm thành phố, ở cuối đường có một ngã rẽ để đi tới trường, những buổi chiều, trên đường về nhà ngang qua phi trường, tiếng động cơ máy bay xoành xoạch, tà áo dài bay lên, cô nhỏ cố giữ mãi, nhưng tà áo mỏng quá, tay cô yếu quá, và sức quạt của máy bay như đôi cánh của chim đại bàng hút hết những gì nó bay ngang qua, để lại một đám bụi mù, có hạt bụi nào vương trong mắt cô gái, cô giận tà áo không nghe lời mình, cô giận nhà xa, cô giận người lái máy bay không quen biết cố tình cho máy bay vần vũ khá lâu cho áo cô lấm bụi. Con đường cô nhỏ đi học, dài ơi là dài, nhà ơi là nhà, nối tiếp nhau không có khoảng trống, có mỗi khoảng không gian quang đãng thì những cánh máy bay và bụi mù bay ngang qua tuổi nhỏ của cô, những năm tháng không bình yên trong một tâm hồn rất đỗi bình yên.
Xuân… Và Hoài Xuân
Tác giả: Nguyễn Thị Tuyết Đào
Tháng giêng tới, xuân ngập ngừng bên cửa
Níu mùa đông, cho đỡ bớt cô đơn
Rộn ràng quá! tội cho người lẻ bạn
Đứng bên lề, chim nhỏ hót bi thương
Cao Nguyên
Gió trên tiếng khóc bé thơ
Và đêm không ngủ thức mơ chuyện buồn Lần theo ánh đưốc người thương Gập ghềnh tiếng lạc ngựa non vượt đồi Còn đâu sơn nữ môi cười!{jcomments on}
|