NGÀY MAI 5-2 SINH NHẬT QUẾ ANH, BAN BIÊN TẬP HƯƠNG XƯA VÀ ADMIN
MẾN CHÚC QUẾ ANH MỘT SINH NHẬT VUI TƯƠI VÀ HẠNH PHÚC
Nỗi Nhớ Và Mùa Thu Trong Thơ Quế Anh
Tác giả: Kim Đức
Tháng mười – tháng của vị ngọt mùa thu. Qui nhơn thỉnh thoảng có những cơn mưa chiều nhưng không đủ để làm trôi đi nỗi nhớ. Nhớ cánh diều bay chấp chới; nhớ tà áo trắng sân trường; nhớ những buổi chiều bắt đầu từ một cơn mưa và chờ đợi nhau; nhớ khói thuốc lãng đãng một thời đã đưa ta đến vùng trời bình yên, hạnh phúc ….và nhớ cả những ngày tháng vô tình bỏ mặc mình ta…mưa mùa thu sao gợi nhớ đủ điều, chợt nhớ đến “cơn mưa chiều” của nhà thơ Quế Anh mà tôi đã đọc trên trang Hương Xưa:
Phố quê chiều nổi cơn mưa
em đi, dẫu biết đang vừa qua mây
vươn tay vuốt vạt tóc bay
giọt mưa thấm ướt vai gầy buồn tênh (Cơn mưa chiều)
Tôi biết đến nhà thơ Quế Anh trên trang mạng Hương Xưa và chỉ gặp mặt anh một lần nhưng lại đọc thơ anh rất nhiều. Khởi nguồn từ nỗi nhớ quê nhà của người con xa xứ, nhà thơ Quế Anh đã để lại bên đời những vần thơ từ tiếng lòng mình như những bản tình ca hoài niệm xưa; và tôi như bị hút vào nguồn cảm xúc mênh mang ấy với những giai điệu sâu lắng, lúc bồng bềnh, lúc dìu dặt tạo thành một sắc thái thơ rất riêng trong cõi thơ Quế Anh:
“Biết bao giờ trở lại dòng sông
nơi ta đến và có em ngày ấy ?
phút giao cảm thiêng liêng còn đấy
Giữ nghe em, nỗi nhớ lại đong đầy !” (Nỗi nhớ)
Tôi không bình luận thơ Quế Anh, chỉ muốn được xích lại gần thơ anh để cùng chia sẻ chút tâm tình của một tâm hồn đa cảm, vốn yêu thơ như yêu hơi thở cuộc sống. Cảm xúc trong thơ Quế Anh như một dòng chảy rất tự nhiên:
Anh biết rằng hôm nay và cả ngày qua
tình yêu trong anh bỗng thành quá khứ
Vậy nên hôm nay anh không còn níu giữ
vì đã hết mình dốc cạn bởi em thôi! (Tự vấn)
Thơ Quế Anh vừa gần gũi, vừa chân thật, không cầu kỳ, cũng không được chưng cất bằng những ngôn từ ẩn dụ độc đáo, mà thơ anh thường buông thả cảm xúc với những ngôn ngữ hết sức bình dị, trong sáng nên trong từng câu thơ thấp thoáng một chút duyên dáng, một chút thơ mộng:
Em trở về ta lại đón mùa trăng
thoang thoảng đâu đây mùi hương tóc rối
vòng tay nhớ, lần tìm nhau rất vội
siết thật gần cho ấm lại ngày xa …! (Em trở về)
Quế Anh đã tìm về quê hương trong nỗi nhớ……cảm xúc trào dâng trong lòng tác giả qua nỗi nhớ trăng quê nhà, nhớ hương tóc rối, nhớ vòng tay một thuở……Nhưng có lúc tác giả lại thay đổi bất ngờ, cách tân về cách trình bày văn bản và giọng điệu, làm cho giọng thơ như một lời tâm sự, ẩn chứa nhiều nỗi niềm mà ở đó cảm xúc và tâm hồn của thi nhân cùng hòa chung một nhịp điệu:
“Em ra đồng
chẳng áo tơi
Cơn mưa cuối hạ
tuôn rơi thình lình
Xót xa
tôi đứng lặng nhìn
Ướt em, ướt cả chữ tình trong tôi” (Thương áo tơi mưa)
Mùa thu như níu chân người chậm lại, mùa của bao trái tim rộng mở, mùa như neo lại lòng người những buồn vui bất chợt và cảm xúc trong thơ Quế Anh cũng thế. Tác giả đã chắt lọc những cảm xúc buồn, vui của mình, đã viết bằng tất cả nỗi nhớ của người con tha hương để kết thành lời tình tự đem dâng hiến cho người, cho đời bằng những vần thơ khắc khoải với một nỗi buồn man mác:
Anh ở bên này không tìm thấy mùa thu
thèm chút hương quê giữa trời Tây khó quá
ngồi lắng thật sâu để nhớ về xứ sở
ngan ngát quanh mình thoảng hương cúc nhẹ bay (Đi tìm mùa thu quê)
Từ “thèm” trong câu thơ trên là thể hiện một khát vọng chân thành, thể hiện sự mong muốn tận hưởng những điều tốt đẹp và hạnh phúc mà con người luôn tìm kiếm. Hạnh phúc thật đơn giản là chỉ muốn nhìn thấy quê hương qua hình ảnh mùa thu mà anh cũng đã rất khó khăn để tìm thấy được, mặc dù trên đất khách trời Tây, cũng có sườn đồi, cũng có ong bướm như ở quê nhà, nhưng tác giả vẫn thấy cô đơn, trống trải:
Anh ở bên đây cũng có những sườn đồi
cũng có bướm ong, có thu vàng lặng lẽ
còn có cả anh bước chân buồn quạnh quẽ
đếm lá rơi vàng võ với thu người (Đi tìm mùa thu quê)
Nỗi nhớ quê hương và sự trống vắng trong tâm hồn mình được tác giả diễn đạt bằng những từ “lặng lẽ/quạnh quẽ/vàng võ” đầy cảm xúc để nói lên nỗi lòng thi sĩ, người thì ở tận trời Tây mà hồn thơ thì đã về với quê nhà. Tôi rất hiểu mỗi người với mỗi phận đời chẳng giống nhau, cuộc mưu sinh khác nhau, nhưng khát vọng được về thăm lại quê hương vẫn luôn đau đáu trong lòng người viễn xứ:
Biết đến bao giờ ta trở lại em ơi
ước chạm thu quê một nụ hôn nhè nhẹ
và được bên em nghe nhịp tim thủ thỉ
ôi tuyệt vời sao … hồn ta ngập vàng thu! (Đi tìm mùa thu quê)
Và mùa thu – nỗi nhớ vẫn là chất liệu để hồn thơ Quế Anh được bay lên cùng với những cảm xúc thật nồng nàn và quyến rũ. Những câu thơ da diết nỗi nhớ mà khi đọc lên tôi vẫn thấy nghèn nghẹn đâu đây:
Thu lại về vàng lá đổ đầy sân
chân vẫn bước mà tim tàn ngọn lửa
đêm vò võ mình ta ngồi tựa cửa
ngó lên trời ngao ngán bóng Ngưu Lang (Bốn mùa lạc nẻo)
Nhưng còn nghẹn ngào hơn khi giữa xứ lạ quê người, nỗi nhớ Mẹ chợt ùa về được anh viết như tiếng nấc lạc vào giữa chốn hư không:
“thương nhớ vơi đầy, giữa đất trời xứ lạ
một nén hương lòng, cầu mong Mẹ bình yên!” (Nhớ mẹ)
Thơ Quế Anh lúc khắc khoải, lúc thiết tha:
Mùa tiếp mùa đơn lạnh giữa giá băng
trăng tàn úa, câu hẹn thề gục ngã
ta đốt nén nhang cháy lời vàng đá
người hỡi người, đành lạc nẻo trăm năm! (Bốn mùa lạc nẻo)
Lúc thì lãng mạn, xao xuyến rất đáng yêu:
Đang tự tại một mình bên bờ liễu
gió đung đưa ru nhẹ dưới trời chiều
bỗng hiển hiện một bóng hồng yểu điệu
liếc nhìn ta như muốn gởi một điều … (Tự vấn 2..)
Thơ anh không chỉ góp nhặt những khoảnh khắc đau thương :
Thôi em, trong cõi đoạn trường
Kể sao cho hết sầu vương nỗi niềm
Khóc nữa đi, khóc đi em
Cho đau thương bớt phủ mềm trong ta …! (Khóc nữa đi em)
mà còn khắc họa hoặc nỗi nhớ về “nhỏ ngày xưa” như một hoài niệm về một phần cuộc đời khó có thể quên, gợi lên biết bao cảm xúc về ngày xưa cũ:
Nhỏ quên mất rồi ấm áp môi hôn
Con mắt nhắm mịt mù khung tóc rối
Lâu quá đấy ,chúng mình không chung lối
Những hợp âm xao xác đến vô cùng (Anh còn nhớ lối xưa)
Nhưng có lúc anh lại thể hiện một nỗi buồn cô đơn bằng thể thơ tự do:
Hãy uống đi em
uống với ta thêm một ly này nữa nhé
Cho men nồng thấm cõi hồn anh khe khẽ
Cho hơi thở mềm luồn qua kẽ môi thơm
Hãy uống đi em
Uống cùng ta cho tận giọt cuối cùng
Và hãy nói những lời nhỏ nhẹ
Cho cay đắng rời xa
Cho men đêm càng ấm nữa hương quen! (Men đêm)
Thi sĩ đã uống lấy nỗi cô đơn đang xâm chiếm tâm hồn mình đến tận giọt cuối cùng bằng men đêm. Đây cũng là khoảnh khắc anh quay về với bản thể, thơ Quế Anh trầm tư là thế đấy! Đêm và anh cùng chếnh choáng men nồng, uống men đêm cho “thấm cõi hồn”, uống để “cay đắng rời xa”; để thấy một “nữa hương quen” đâu đó làm ấm lòng người. Lời thơ như chất men gợi cảm “luồn qua kẽ môi thơm”, như một nỗi khát khao rất đỗi đời thường được tác giả viết như một lời tâm tình đầy tính nhân văn trong một khoảnh khắc chỉ có ta và đêm. Tôi cho rằng “Men đêm” của Quế Anh đã đạt tới độ chín của cảm xúc.
Quế Anh đã mượn hình ảnh và hương sắc mùa thu để mang những lãng đãng nhớ thương, những day dứt khi hoài niệm về ngày xưa cũ, đi qua muôn vàn cung bậc cảm xúc và cô đọng thành những lời tự tình yêu thương như một cách để chia sẻ cảm xúc của mình đến bạn bè, người thân và những tâm hồn tri kỷ, mặc dù đó là những điều anh chưa nói hết nỗi lòng mình.
Tôi xin mượn bốn câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên để nói lên sự đồng điệu từ trái tim mình cùng với những cung điệu đầy rung động của thi nhân khi chạm đến cõi thơ Quế Anh:
“Bài thơ anh, anh làm một nửa mà thôi
Còn một nửa cho mùa thu làm lấy
Cái xào xạc hồn anh chính là xào xạc lá
Nó không là anh nhưng nó là mùa” (Thơ Chế Lan Viên)
Tháng 10/2015- Kim Đức
CHÚC VUI- BBT HƯƠNG XƯA