Tác giả: Nhà Giáo Đặng Nguyễn
Category Archives: Văn
Viết Cho Các Học Trò Cũ Của Tôi
Tác giả: Nhà Giáo Nguyên Hạ- Lê Nguyễn
Nỗi Ðau Của Mẹ
Tác giả: Nhà Giáo Lưu Thu Thuyền
Tôi nhặt cái kéo thủ công hiệu Fiskar bỏ vào xe đẩy, thở đánh phào một cái rõ to: “Khiếp, phải lùng tới hai chợ mới sắm xong tất cả đồ đi học. Thôi mẹ con mình ra trả tiền, Kha.”Tôi bảo đứa con trai sáu tuổi đang lõng nhõng theo sau. Kha nhăn nhó kèo nài bằng tiếng Mỹ, “Còn cái túi đeo lưng, mẹ?”
“Dào, xài túi của năm ngoái được rồi, còn mới nguyên mà.” Continue reading
Chuyển Trường Và Một Chuyện Tình
Tác giả: Nhà giáo Qúy Trần
Đầu năm học mới , Thái được Sở Giáo Dục phân công về giảng dạy tại một ngôi trường cách thành phố ngoài 100 km .
Anh tạm trú ở nhà An Huy một học sinh lớp cuối cấp ba . Cậu học sinh cao lớn, mẫu mực sống cùng mẹ trong ngôi nhà nhỏ xinh xắn, êm đềm, nằm ven quốc lộ .
Năm học rồi kết thúc, Ban Giám Hiệu quyết định huy động phụ huynh, học sinh và thầy, cô giáo làm thêm một dãy phòng nội trú cho giáo viên và nhân viên ngay sau văn phòng và các lớp học bằng gạch đã được xây dựng từ trước. Continue reading
Em Đi Tặng Hoa
Tác giả: Nhà Giáo Nguyễn Đai Hoàng
Bữa Bún Thang Mùa Thu
Tác giả: Nhà Giáo Quyên Di
Những cụm mây xám lững lờ trôi rồi dường như hạ thấp xuống dần. Đầu óc tôi căng căng và quả tim buồn thổn thức. Tôi thấy tủi thân, mặc dù ai cũng nuông chiều tôi.
Tôi bị cái “chứng” ấy từ khi còn bé tí tị. Cứ mỗi khi bầu trời nằng nặng và u ám thì cái “chứng” ấy lại ve vãn tôi làm cho tôi tủi thân. Nó xúi dại tôi cứ khóc đi. Khóc thì nhẹ người lắm. Có một lần chợt thấy tôi một mình đứng dựa gốc cây xoan mà khóc, chị Bích Khuê ôm lấy tôi, an ủi: “Đứa nào bắt nạt em tôi! Thôi, đừng khóc nữa. Không ai bắt nạt được Chúc đâu. Chị bênh vực Chúc suốt đời.” Tôi không khóc nữa vì được an ủi thật, không phải vì lời chị nói nhưng vì cái ấm áp của chị ấp ủ lấy tôi. Cả đời tôi, những ngày mây xám bỏ bầu trời mà đè nặng xuống ngọn những rặng cây là tôi tủi thân và tôi buồn tôi khóc. Tôi chỉ nín và vơi đi cái buồn khi được một người phụ nữ ôm ấp, vỗ về, an ủi. Continue reading
Chiếc Lá Thuộc Bài
Tác giả: : Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
Mỗi ngày Tài hay chạy sang nhà Lệ để hai đứa chơi đồ hàng với nhau, măc dù nó không thích thú gì với những trò chơi của con gái nhưng ngày nào nó cũng chạy sang vì nhà con nhỏ ấy có cây khế ngọt sau vườn , khi sang chơi với nhỏ thì nó được tự do leo lên hái bất cứ lúc nào.và thích nhất là được con nhỏ sai bảo và thốt lời khen ngợi nó, điều mà nó không bao giờ thấy những người xung quanh cho nó bao giờ.
_Tài ơi hái chùm ba trái cho Lệ làm đồ cúng nghen
_Bữa nay chơi cái gì hã???
_Bữa nay mình chơi trò vợ chồng nhà có đám giỗ
_Dzẫy chồng làm gì?
_Thì Tài làm chồng chớ làm gì, nhà có đám giỗ thì chồng lo chùi bàn thờ rồi đật mâm quả, chồng bưng lên cúng… Continue reading
Nhớ Mẹ
Tác giả: Cẩm Tú Cầu
Hôm ấy rất may tôi về kịp, được nhìn mẹ lần cuối cùng, mẹ nằm đó, như đang ngủ, tay chân lạnh lẽo cứng đờ, cũng nơi này cách một tuần trước tôi đã ôm mẹ, mẹ mân mê cánh tay tôi và nói “Đứa nào đây, ăn cơm chưa?”.
Ôi! lời nói tuy yếu ớt, không được rõ lắm, nhưng nó làm cho lòng tôi ray rứt, xúc động vô bờ, chứng tỏ lòng người Mẹ, luôn lo cho con, từng miếng ăn, giấc ngủ, dù đã gần đất xa trời, trên đời này chỉ có mẹ là luôn luôn lo lắng cho ta. yêu thương ta vô cùng, là người bạn trung thành nhất với ta…. Continue reading
Người Ruồi
Tác giả: Ngu Yên
Kẹp thùng dầu lửa giữa hai đầu gối, bà lấy gân vặn nắp thùng. Không rục rịch. Lấy gân lần nữa, những sợi gân nổi lên như những con trùn xanh bò quanh quẹo từ cổ tay xuống các ngón, bấu chặt miệng nắp. Nín hơi. Vặn. Không nhúc nhích. Chà, bạn bà nói đúng, vừa qua tuổi bảy mươi, tự nhiên yếu đi.
Không chịu thua. Đi lấy kềm lớn và bao tay. Tao ăn thua đủ với mày. Ráng chặt cứng nghen. Lão già ngoan cố kia tao còn bẻ cổ được, huống hồ chi mày. Chờ một chút. Bà đi ngang qua đồng hồ, liếc nhìn. Chưa tới giờ. Bà không muốn kéo thúng rác ra đường, tội nghiệp, sợ làm ồn anh hàng xóm đi làm đêm còn ngủ chưa dậy.
Continue reading
Phượng và Mùa Hạ
Tác giả: Đặng Nguyễn
Tháng năm, hoa phượng đỏ rực cả sân trường…Trên cành,còn nhiều lắm những nụ hoa bé xíu đang len lén mở mắt,dõi vào lớp học,lắng nghe các bạn nhỏ học trò thì thầm lời chia tay mùa hạ.
Tôi ngang qua ngôi trường,tình cờ ngắm những cành hoa phượng chói rực trên cây,y như những ngọn nến. Hoa vươn dài ra khỏi tường rào khuôn viên sân như muốn vẫy gọi,chia lửa cho những ai đã qua rồi thời hoa đỏ… Hãy đến đây,mang về thắp lại ngọn nến ký ức,hâm nóng chút xuyến xao,nhen lại tim mình tí yêu thương về một thời học trò đã rời xa ta quá lâu,có lẽ cũng đang dần tắt theo thời gian cằn khô của của tuổi tác.