Các bài đăng của tác giả Thiên Di Phạm Văn Tòng.
Lạc Mất Em
Lạc mất em vào mùa đông bão loạn
Mưa dầm dề sướt mướt khóc tình chia
Ta đơn độc đem thơ xưa ra soạn
Tìm những câu thề hẹn mới hôm kia Continue reading
Sóc nhỏ xa rồi
Tặng Nguyễn Kim Tiến nhân đọc bài thơ
“Bão Tuyết và Những Chú Sóc”
Em con Sóc nhỏ đi rồi
Rừng âm u khóc đứng ngồi không yên
Lá vàng từng chiếc ngã nghiêng
Gọi em Sóc nhỏ về miền hoang vu
Tôi Bảo Tôi
-Tặng Quốc Tuyên từ câu:
“Kệ nó Thiên Di cứ vui đi”
Tôi bảo tôi: về đi
Tìm lại bóng ngày xưa
Tuổi niên thiếu diệu kỳ
Nhẹ nhàng như sương mưa
Tôi bảo tôi: đừng nhớ
Ngày hôm qua lặng thinh
Đời mấy ai không lỡ
Đánh mất nữa của mình
Tôi bảo tôi: quên đi
Thời gian phôi phai nhớ
Niềm thương có ra gì
Ngoài phút đầu bơ vơ Continue reading
Chúc Phúc Tình Xưa
Lời thì thầm yêu thương
Thuở còn đôi chín
Bay khắp chốn muôn phương
Hoa bướm rực niềm tin Continue reading
Người Phương Xa
Gió bay từ tám phương trời
Gởi trăm ngàn nẻo bao lời nhắn nhau
Mây xa dù có đổi màu
Thì khung trời mộng vẫn đau thắt lòng Continue reading
Có nhớ không?
Kỷ niệm nơi nào em biết không?
Tuổi thơ biền biệt ở cuối sông
Một thời thương nhớ tim rỉ máu
Tóc xanh nay đã trắng bềnh bồng Continue reading
Yêu Nhầm
Cung thần buông mũi tên yêu
Con tim rỉ máu một chiều yêu em
Thiên thần thanh thản đứng xem
Nổi đau trần thế, đã đem tặng người
Nhìn Lại
Đã là một cánh chim đơn
Cả đời hiu quạnh chập chờn bay xa
Lạc đàn hát khúc thương ca
Chiều thu se lạnh sương sa cuối trời