Tác giả: Nhà giáo Trần Văn Nghĩa
Author Archives: admin
Nào Ai Chắp Vá Mùa Thu
Tác giả: Nhà giáo Nguyễn Thị Phụng
Kìa tháng ngày trôi đi biền biệt
Chỉ mảng mây hồng, mây trắng vá víu nhau
Sợi nắng sợi mưa kết mùa vô tận
Ánh mắt lưng chừng mòn mỏi đã đủ đau Continue reading
Như Ru Tình Ngủ Say
Tác giả: Nhà giáo Tôn Nữ Thu Dung
Đời mình như dòng suối
Tình mãi mãi còn đau
Người như chim rừng núi
Mang mang một mối sầu Continue reading
Cảm Khái Một Thời
Tác giả: Nhà giáo Trần Ngọc Phương
Mắt em buồn cuộc chiến quê hương
Tóc em buồn màu hỏa châu vương
Từng đêm nghe súng nổ, con tim mình tan vỡ…
(Nét Buồn Thời Chiến – Nhạc: Vinh Sử& Nguyên Thảo(
Cuộc chiến qua đã lâu. Cuộc sống mới không chút băn khoăn cái quá khứ u buồn. Lớp trẻ hướng về trước, nổ lực đi tìm giá trị của chính mình trong xã hội mới, xã hội hiện đại của technology và entertainment. Nhưng đâu đó vẫn còn một lớp người mà cuộc chiến xưa vẫn còn đau đáu trong tim. Như một vết thương trong lòng còn mãi mỗi khi ngồi bên ly cà phê trong sương sớm hay chén trà chiều tắt nắng. Những năm tháng bom đạn gầm thét ấy không phai mờ trong kí ức mỏi mòn vơi dần của họ. Tôi thấy họ quanh đây, nơi quán cà phê vắng vẻ, hay nơi góc phố nhộn nhịp đông người. Họ ngồi trầm tư với ánh mắt lơ đảng, nhìn xa xăm như muốn níu kéo lại chút quá khứ xa xưa của thời trai trẻ, thời bom rơi lửa đạn mịt mù. Continue reading
Thu Phố Núi
Tác giả: Nhà giáo Đặng Nguyễn
Tháng mười đã về tự bao giờ, chút lãng đãng, bàng bạc sương thu nơi đây cũng sắp đi qua…
Mùa thu Tây Nguyên, luôn phủ dày những cơn mưa, lúc ồ ạt, lúc lâm thâm. Sắc thu mờ nhạt nên thu đến, rồi đi cũng tĩnh lặng. Nếu ai đó, cố lắng lòng mình lại, cũng chỉ nghe được “Tiếng thu” của Lưu Trọng Lư vang lên trong khoảnh khắc đất trời đẹp nhất rồi lại tan đần theo tiếng gõ nhịp của mưa rơi. Bởi nơi đây không có âm thanh ” Lá khô kêu xào xạc ” vì phố núi còn dầm mình ướt đẫm, với không gian xám xịt và hồn người có lẽ cũng vàng vọt theo từng đám lá tả tơi rơi! Lá thu chưa kịp lượn lờ trong gió, chưa kịp vàng khô đã vội buông tay, kéo theo những chiếc lá non xanh khờ khạo, run rẩy cuốn theo dòng nước … Chút lãng mạn của mùa thu nơi này cũng mất theo !
Nhớ Mùa Thu Cũ
Tác giả: Nhà giáo Ngọc Ánh Huỳnh
Chỉ là mùa cúc họa mi
Cuối thu, hé nụ thầm thì với ai
Thu đi, nỗi nhớ buông dài
Để ai xao xuyến trông hoài đông sang. Continue reading
Về Qua Nẻo Nhớ
Tác giả: Nhà giáo Trần Thị Cổ Tích
ta về nơi đây
đường xa tóc lộng
gió núi đong đầy
trong mắt mênh mông Continue reading
Ngâm Thơ Nguyễn Đoan Tuyết
Tác giả: Nhà giáo Nguyễn Đoan Tuyết – Nhà giáo Phan Lan Hương
CHS Nữ Trung Học Quy Nhơn Thăm Qúy Thầy Cô Giáo Ở Quy Nhơn
*Hình Ảnh: Thu Thủy
* Ngày 15/11/2023 CHS NTHQN đến tư gia thăm Thầy Cô Giáo Cũ ở Quy Nhơn. Nhân mùa nhà giáo Việt Nam Hương Xưa kính gởi đến quý Thầy Cô những bông hoa tươi thắm nhất. Xin kính chúc gia đình Thầy Cô vạn sự lành. Nhân đây cũng xin kính gởi đến Cô Vương Thúy Nga, nhà giáo Bạch Xuân Phẻ, một nhánh hoa thơm ngát. Xin chúc gia đình Cô và Bạn Phẻ sức khỏe, an lạc. HX
**Cô Vương Thúy Nga và Bạch Xuân Phẻ là Mạnh Thường Quân luôn đồng hành với Hương Xưa trong mọi nơi, mọi lúc. HX
* Bầy bướm trắng ngày xưa hẹn hò nhau…. đến thăm Qúy Thầy Cô Continue reading
Những Nhánh Sông Mất Biển
Tác giả: Nhà giáo Lưu Thu Thuyền
Cụ bà lẳng lặng ngồi chồm hổm giữa mảnh sân nhỏ. Trong cái lạnh sắc của mùa Thu Paris, cụ thu một tay vào túi áo, tay kia uể oải lượm những viên sỏi, vất vào cái rổ sứt cạp cạnh cụ. Bây giờ, cụ chỉ còn mỗi một công việc duy nhất là nhặt sỏi trong vườn cho sạch mắt!
Mới tháng trước, cụ bà có cả bầy gà vịt gần chục con. Nuôi lậu, chứ cụ làm gì biết luật mà xin phép ai. Lúc đó, cứ bước ra sân là chúng túa ra, kêu nháo nhác chào cụ. Nhờ bận làm nghề chủ trại chăn nuôi mà cụ vui hẳn ra! Thực phẩm gà vịt, đã có thằng Tây cụ làm quen được ở chợ trời, vẫn chở cả bao bố tới giao tận nhà cho cụ. Cụ chỉ nuôi bọn này béo núc béo ních lên, rồi chờ con cháu đến thăm là ngả ra đánh tiết canh, xáo măng, phở. Hễ ăn hết lứa nào, cụ lại được anh con rể lễ mễ đem tới biếu cụ lứa khác. Thật không ngờ thằng Tây thực dân phải dọn nhà đi xa, cắt đứt nguồn tiếp tế lương thực duy nhất cho lứa gà vịt đang độ lớn. Giời hỡi! Như vậy, nghề tay phải của cụ coi như đi đứt. Cụ bà buồn đến xoặn ruột, Thế rồi, cuối cùng cụ cũng đành phải thịt hết lũ gia cầm còn lại. Giờ không còn gì để làm, cụ ra sân nhặt đá cho đỡ mụ người. Ngồi xem télé à? Ngấy lắm! Trồng rau cải thì cụ không còn sức đào lỗ, nói chi đến giơ cuốc. Cụ bà nay đã hơn 80 chứ ít ỏi gì?