Mơ
Hỡi cô gánh rượu trên đồi;
Dáng xuân yểu-điệu, cho tôi gánh cùng.
Gánh Trời, gánh cả Non Sông.
Cô đi, tôi gánh cùng chung đường về.
——-
Nhan-sắc Quê-Hương
Kính dâng Mẹ
1
Ta thét vang, một chiều xưa lửa dậy,
Ngựa lên đường trống dục sớm tinh-mơ.
Em bơ-vơ muôn ngàn năm chờ đơi.
Rồi một ngày hóa đá sống trong thơ.
2
Ta có lần đem thân che trong cát
Đời thái-bình, công-chúa mải du xuân
Em giầu sang trên điện vàng, cung ngọc,
Sao theo người không một mảnh che thân?
3
Ta bỏ đi lang-thang ngoài vạn dặm.
Em tìm chồng thân gái vượt non cao.
Chiều xót-xa trên sông buồn ảm-đạm.
Rồi dây trầu từ đó cuốn thân cau.
4
Ta Trương-Chi mang phận nghèo xấu-xí,
Giọng hát buồn còn đọng mái Tây hiên,
Em thương ta cho đôi giòng lệ nhỏ,
Thuyền ơi thuyền mau vượt chén oan-khiên.
5
Em là tiên bước ra trong cổ-tích
Thành con hiền quang gánh nặng hai vai.
Sáng tinh-sương trên đường xa áo rách,
Chiều muộn-màng trở lại buốt tay chai.
6
Lụa lung-linh trong mùa trăng huyền-thoại,
Khung cửi đều theo những ngón em xinh.
Đêm xanh-xao vì đêm còn cặm-cụi,
Cầu mong chồng xuôi chẩy lúc trôi kinh.
7
Em nuôi con, ngược xuôi từng buổi chợ,
Lòng quặn đau khi túi rỗng không tiền.
Ăn bữa nay rồi mai lo trả nợ,
Che buồn-phiền trên mắt đã thâm đen.
8
Ai vung gươm cho cờ bay gió lộng,
Đất Mê-Linh vang dội tiếng Sơn-Hà?
Chém cá kình, ai làm yên biển-động?
Ai âm-thầm làm lịch-sử đơm hoa?
9
Em đứng lên, muôn ngàn sau ngưỡng-vọng;
Vẫy tay thon cho đất nước thanh-bình.
Ta chào em trong tin-yêu lồng-lộng.
Sau đêm dài đến lúc có bình-minh.
Nguyễn Hoàng Lãng-Du
——————————
1. Hòn Trông Chồng (Vọng Phu)
2. Tiên-Dung và Chử Đồng Tử
3. Tích Trầu Cau
4. Mỵ-Nương và Trương-Chi
8. Hai Bà Trưng (2 câu đầu) – Bà Triệu (hai câu cuối){jcomments on}