Ta nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ
Rừng cao nguyên cổ thụ trải bạt ngàn
Lòng tự hào – đây gấm vóc giang san
Xanh ngạo nghễ giữa trời cao sừng sững
Núi tiếp núi, chập chùng quanh vách dựng
Đường chênh vênh chiều lẫn khuất trong mây
Sương mờ giăng hơi lạnh thấm qua tay
Em ! trong gió tóc bay – hồn nhiên hát
Ta dừng lại nghe lời ca man mác
Hòa vi vu suối nhạc quyện lá reo
Em thẹn thùng quay mặt – ta trông theo
Chiếc lưng thon – Ôi thương qúa truông đèo.
Trường Sơn Nữ ! hoàng hôn đâu đã tắt
Ta vô tình – sao em nỡ quay đi ?
Bỏ lại đây một chiều hoang tím ngắt
Rú với rừng hùng vĩ có ích chi.
(Chiều lên đèo .. vào Đà lạt 4-2012){jcomments on}
Đó là đèo Khánh Lê. Đèo mới từ Nha Trang lên Đà Lạt.
Đúng rồi đi đường mới khỏi qua đèo Ngoạn Mục mà lại gặp đèo Khánh Lê [ thị xã Khánh Vĩnh ] đường nầy ngắn hơn đường cũ 80km , đi đường nầy có nhiều sơn nữ hơn đường cũ nhờ vậy thi sĩ mình sáng tác được bài thơ ngon ơ .
VT chỉ đạt đại tên đèo chứ không biết tên đích xác người trong nước gọi là gì. Đúng là đường đèo này nhiều sơn nữ thật đấy. Cảnh đẹp, người đẹp, nếu VT không làm được bài thơ nào thì sẽ chẳng viết được bài nào nữa cả. Happy New Year.
Trường Sơn Nữ có nhớ thương rồi cũng quên .
Bíc Vân ơi. Đời sống ngắn ngủi mà. Cứ nhớ trước đi rồi nếu có quên cũng được. Phải không ? Happy New Year.
Ý này nghe ra mà hay.
Ý nầy nghe cũng ổn.
Con dường đèo này mình có đi qua năm 2010, lúc đó đoạn gần Khánh Linh, Khánh Vĩnh còn chưa xong, hơi nhớp nhúa. Nhưng đến đoạn gần Dalat thì đẹp vô cùng. Đường rộng quanh co nhưng không nguy hiểm vì độ dốc không cao. Hôm đó, trước khi xe đến đoạn cao nhất, trời đổ mưa lớn. Hàng trăm thác nước từ triền cao chảy xuống qua các phiến đá dựng, đẹp như những mảng tóc tiên, những giải lụa trắng từ trời buông xuống. Chưa bao giờ mình thấy một cảnh đẹp thần tiên như vậy.
Bài thơ của Vũ Thanh làm mình nhớ lại con đường đèo của quê hương hơn 2 năm trước. Thơ của họ Vũ hùng tráng như bài thơ Hổ Nhớ Rừng, tuy ở đây nói về người sơn nữ. Nhưng phải là người có tâm hồn và tấm lòng yêu mến quê hương thật đầy mới viết nên những câu như thế này:
“Ta nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ
Rừng cao nguyên cổ thụ trải bạt ngàn
Lòng tự hào – đây gấm vóc giang san
Xanh ngạo nghễ giữa trời cao sừng sững
Núi tiếp núi, chập chùng quanh vách dựng
Đường chênh vênh chiều lẫn khuất trong mây”
Nhưng đã là Vũ Thanh, thì không tránh khỏi đâu đó lẩn khuất một bóng hình:
“Em thẹn thùng quay mặt – ta trông theo
Chiếc lưng thon – Ôi thương qúa truông đèo.
Trường Sơn Nữ ! hoàng hôn đâu đã tắt”
Lãng mạng và đẹp vô cùng.
À này, Anh Dzũng vừa từ VN về, có cho mình coi hàng trăm tấm hình chụp hôm ra mắt Hương Xưa tại QN. Trong hình anh Dzũng cho mình biết tên từng người một. Có một người thật đặc biệt, Anh Dzũng bảo đây là người mà nhạc sĩ Vũ Thanh đã nhắc đến trong QN Đôi Mắt Người Xưa. Nhìn hình thật kỹ, qủa đúng là: “Đôi Mắt ấy ngàn lần không hiểu nổi. Một lần trông là nhớ đến bao giờ”.
Hôm nay đi ra bưu điện để gởi Xuân HX cho nhạc sĩ đây. Chúc vui.
NL
Anh Nguyên Lương nói hết ý bài thơ rồi nên NT không còn biết nói gì nữa. Chỉ nói rất khâm phục anh Vũ Thanh, chỉ đi qua đèo Khánh Lê có một lần mà anh viết được một bài thơ tràn ngập cảm xúc thật đẹp .
Những câu thơ này thật lãng mạn :
Ta dừng lại nghe lời ca man mác
Hòa vi vu suối nhạc quyện lá reo
Em thẹn thùng quay mặt – ta trông theo
Chiếc lưng thon – Ôi thương qúa truông đèo.
Trường Sơn Nữ ! hoàng hôn đâu đã tắt
Cô Giáo,
Anh nhìn được tận mặt cô giáo trong hàng trăm tấm hình anh Dzũng chụp ở Saigon và Qui Nhơn rồi. Hình Anh chụp rất nhiều, đầy đủ bá quan. Cô giáo trông thật xinh xắn và dễ… lắm. Anh Dzũng cứ khen hoài. Xinh đẹp thế mà VN có cả triệu triệu thanh niên, bộ họ “mù” hết rồi sao mà không ai xin tình nguyện làm tài xế ban ngày để đêm vể được nghe đọc thơ bên tai như rót mật.
Trong số các bạn hôm ấy anh Dzũng nói thấy gần gũi với mấy cô giáo nhất, mà anh bảo rất nhiều cô giáo. Ôi sao mình cứ muốn mãi mãi là học trò thế này nhỉ.
NL
Em vừa đi dự đám cưới con của người bạn cũ về, một mình trên con đường dọc phố biển . Phố đêm đẹp, rực rỡ ánh đèn màu mừng năm mới nhưng lòng se buồn trong tiết trời se lạnh … nhưng giờ đọc những lời anh viết tự nhiên em thấy ấm áp lạ lùng. Hạnh phúc là ở đây, thật gần,không cần phải tìm kiếm đâu xa anh NL ạ.Cám ơn anh Nguyên Lương và anh Dũng đã mang đến cho em những tình cảm gần gũi thân thương mà em rất trân quý. Một lần nữa em cám ơn hai anh thật nhiều và cầu chúc cho đại gia đình hai anh năm mới luôn khỏe mạnh,hạnh phúc và may mắn.
NguyenTiet nói cảm động quá!
Đúng đó nguyentiet NL đã nói hết ý bài thơ rồi & rất hay nữa nên TKL cũng không biết nói gì hơn,chỉ biết nói Vũ Thanh rất tuyệt bài thơ rất hay!Chúc mừng VT
Mình cũng thấy anh Nguyên Lương bình thơ hay quá Nguyentiet và Kim Loan há!
Cảm ơn Cô Giáo, Kim Loan và Quốc Tuyên. Tụi mình xúm vào khen qúa coi chừng anh Lương ảnh nở mũi nghẹt thở chết mất.
Chúc mọi người Năm Mới tràn ngập niềm vui và tiếng cười.
Anh Dzũng cũng nói rất nhiều điều tốt đẹp về hai chị em QT, Thu Thủy, Thỏ Con, Mèo Con… và nhất là Bà Chủ Quán Cà Phê Gia Nguyễn. Mình có nhờ Anh Dzũng xin được đóng góp chút chi phí ấn hành nhưng HX nhất định không nhận.
ĐT nhờ, mình đã chuyển HX đến các bạn rồi, chỉ còn chờ cô Hồng cho địa chỉ thôi. Còn dư 1 cuốn, sẽ hỏi xin địa chỉ của Mưa qua anh Luân Hoán rồi gởi cho Mưa ngay thôi.
Báo rất xinh, phong phú, đọc được nhiều tác gỉa đã tham gia HX trước mình. Qủa là một lực lượng lớn, gom được nhiều giới văn nghệ hùng hậu trong, ngoài nước.
Chúc HX mãi là nơi gặp gỡ đáng nhớ của những tâm hồn đồng cảm và ngày càng thân quen, thương mến và qúi trọng nhau hơn. Mong làm sao, một ngày nào đó, qua diễn đàn này mà có cặp nào “có thể thành đôi” thì ngày vui đó chắc là vui lắm, lắm. Cô giáo có tin thế không? Hy vọng lắm chứ.
NL
Anh Lương đúng là nhà phê bình, nhìn thấy mọi ngỏ ngách của ý thơ. Hay lắm !!!
Vt cũ đi đường đèo này từ Đà lạt xuống Nha Trang vào năm 2010, và từ Nha Trang lên Đà Lạt năm 2012. Đi qua đèo 2 lần, lần nào VT cũng thấy lòng rung động đến vô cùng. Đứng ở đỉnh cao nhất (1.600m) ta có thể dơ tay ra bắt những mảng mây bay lãng đãng quanh người, cái cảm giác đó thật tuyệt vời. Nhìn những rừng cổ thụ nguyên sinh bạt ngàn trải suốt con đèo cảm xúc lại khác đi, nghĩ đến quê hương giàu đẹp mà người quê hương vẫn cứ nghèo mãi, chạnh lòng thươơng cho số phận của Việt Nam, nó giống như một anh ròm đang còng lưng đỡ trên đầu anh khổng lồ hung ác.
Anh Dzũng và mọi người coi chừng bị lầm đó. Theo VT biết thì đôi mắt Quy Nhơn không có ở Quy Nhơn. Bỡi vậy cho nên mới “mỏi mắt ta tìm nhau ..”
Cảm ơn anh đã gởi sách. Cảm ơn Hương Xưa. VT đang chờ đọc đây.
Anh Nguyên Lương tinh mắt thật!Hôm ấy anh Lê công Dzũng cứ nói phải chụp hình với HNT để về còn khoe với Nguyên Lương, vì Nguyên Lương cứ nhắc HNT hoài, nghe cảm động lắm!
Vũ Thanh cũng vì mấy cô Sơn nữ mà đã mua nhà ở Đà lạt để chỉ thỉnh thoảng về mà ngắm cho thỏa thích!
Tín ơi, Bác đã đỡ chưa, đã về nhà chưa vậy? Cầu mong Bác mau bình phục để sống vui cùng con cháu!
Cảm ơn Chị!Ba Tín đã chuyển sang bên Viện Y học Dân tộc.Tín đang ở SG đang bận công việc, mệt quá!
Cậu đang ở SG à ? Cho gởi lời hỏi thăm sức khỏe của Bác nhé. Mình không biết.
Mai mốt mình về hưu ở Đà Lạt, cậu có buồn thì lên sống với tớ. Hai thằng chiều chiều rủ nhau đi ngắm Sơn Nữ. Chừng đó cậu đọc thơ mệt nghỉ. Happy New Year.
Vũ Thanh ơi,
Thế là anh em mình sẽ gần nhau rồi đấy, không phải ở Mỹ, mà ở Dalat, thành phố mà mình đã bỏ lại trái tim (72-75). Mình đã xin nghỉ hưu non(2/2013)chuẩn bị về Dalat tìm chỗ cắm dùi. Chắc chừng 5 năm nữa là về thôi. Đang định mua một mảnh đất cách thành phố 20 km để xây nhà. Ngoại ô Dalat còn mát mẻ, mùa hè không cần máy lạnh (như Florida), mùa đông không cần máy sưởi (như Pennsylvania) và quanh năm có thể trồng hoa, nhất là các loại Lan. Và Mùa Thu, ôi! những bông cúc qùi vàng tươi đẹp dưới bầu trời trong xanh, mây trắng. Ở đây, những ngày gió nhẹ nắng trong là thấy như mình đang sống trên thành phố ngàn hoa đó.
Bây giờ đi tìm bạn, như H N Tín, hay ai đó thích biển thì về Nha Trang gầy sòng. Để chúng mình sáng lên rừng, chiều xuống biển, sống những ngày còn lại trên quê hương.
Thử tưởng tượng, những đêm lạnh cao nguyên mình ngồi bên lò sưởi đốt bằng gỗ thông thơm mùi nhựa, ngồi bên nhau uống rượu Vang, nghe Vũ Thanh hát, nghe các bạn ngâm thơ, và chúng ta sống vui với những ngày còn lại ngay trên quê hương của mình, chứ không phải sống như người ở tạm nơi đây.
Nếu xây nhà, chắc là sẽ xây ít nhất là 10 phòng ngủ để còn có chỗ cho bạn bè QN, Saigon, và hải ngoại về thăm. Viết đến đây bỗng thấy lòng vui lên, rộn ràng khó tả. Mình đang ráng sống thật tốt để cho bà xã giúp mình toại nguyện. Có lần mình dọa, nếu không được về sống lại trên quê hương, mai kia qua đời sẽ không nhắm mắt. Viết đến đây bỗng nhớ mấy câu trong bài Thu Hát Cho Người của Vũ Đức Sao Biển, một người bạn học ở Viện Đại Học Dalat (70-74):”Từ đồi sim ta nhớ người vô bờ”. Đã từ lâu mỗi khi nghêu ngao bài này, mình đã đổi là Đồi Thông, vì Dalat không có Sim.
Còn chuyện Người trong QN-ĐMNX thì chẳng lẽ ĐT nhầm người, anh Dzũng đinh ninh là vậy.
Hẹn nhau Tết năm Ngọ tại Dalat được không? Nếu Tín về được thì ta cùng đi ngắm sơn nữ. Sợ đợi lâu hơn lúc đó mắt mũi lèm nhèm, trông tiên nữ hóa người trần thì thất vọng lắm đấy. Hứa không?
NL
Anh Nguyễn Từ Lương thân thương!
Anh quyết định thế là sáng suốt.Đời người ngắn ngủi,sống sao mà tâm hồn mình thanh thản là hạnh phúc.Con người càng về già càng nghĩ nhiều đến nơi chôn nhau cắt rún, về cội nguồn.Có điều Đà lạt hơi lạnh cho tuổi già, khí hậu tốt nhất là Bảo Lộc, không nóng, không lạnh, còn đẹp và thơ thì vẫn là Đà lạt.Tín hứa với anh là tết năm Ngọ sẽ về và đi cùng anh, vì Đà lạt Tín cũng có rất nhiều người quen,học trò làm và sinh sống ở đó.
Anh Lương ơi, VT cũng chỉ mới tậu được lô đất biệt thự trong khu dành riêng cho nhà biệt thự (đất phải trên 300m2). Lô đất nằm ngay cữa vào Đà Lạt, ngay bên hông chùa Tàu. VT định 3-4 năm nữa nghỉ hưu sớm sẽ về dựng một cài chòi chừng 5 phòng ở đó để dưỡng lão. Nếu anh cũng về Đà Lạt thì hay biết mấy. Cuộc sống ở đây chỉ để cho những lúc còn trẻ, có sức đi cày kiếm tiền thôi, chứ về già, với nhịp sống đơn điệu không cung bậc thăng trầm gì cả như thế này thì tâm hồn con người sẽ ngày một thui chột và tê cứng. VT dự tính dành những ngày thong thả cuối đời để hoàn thành một số trường thiên tiểu thuyết lịch sử của nước mình. Sau đó không chừng sẽ cạo đầu đi tu.Hì..hì…. Nhưng trước khi đi tu phải ngắm các nàng sơn nữ cho thỏa thích đã….
Như vậy là có Anh và Ngọc Tín làm bạn rồi. Lâu lắm rồi VT muốn co được một vài người bạn tri âm để đối ẩm, uống rượu với đúng cung cách của người xưa mà VT đã viết trong bài Truông Mây Tửu Luận (mai mốt sẽ nhờ Cô đăng lên cho anh xem.) Về VN thấy anh em bè bạn uống rượu mà thấy ngán ngẩm vô cùng.
Tết năm tới có thể VT cũng sẽ về VN, hy vọng lúc đó bộ Én Liệng Truông Mây đã hoàn thành để xuất bản và ra mắt. Chà ! có Anh về viết một bài giới thiệu trong đêm ra mắt là tuyệt đấy.
Hẹn nhau vậy đi.
Anh NL dành hết chữ của Lá Xanh rùi hu hu
Lá Xanh có câu này nói hoài nên không tin nữa.
Tín này, Dalat lạnh, nhưng đâu lạnh bằng chỗ của Chú và chỗ của anh đang sống bây giờ. Chỉ sợ trái đất ấm lên, Dalat sẽ thành Bảo Lộc thôi. Bây giờ mình chỉ quen ở chỗ mát. Hôm xuống chơi Florida mùa hè nóng qúa, nên mình hiểu tại sao Vũ Thanh chọn Dalat. Lạnh thì có áo len, có khăn quàng cổ, và có vòng tay ôm.
Kể chuyện vui nghen, những năm học ở đó, bọn con trai cá với nhau là nếu cô nào khó tính mấy đi nữa, cho mình rủ đi dạo một vòng hồ Xuân Hương, đi chừng 1/2 vòng là nàng sẽ nhờ đến vòng tay “che chở” sưởi ấm cho nàng liền. Cái lạnh ở đó đã giúp cho bọn con trai rất nhiều. Bảo đảm ở Dalat chừng 3 tháng mà “không có Anh lấy ai đưa em đi học về” thì mấy cô bỏ trường ngay.
Nghe thấy thích không ?
Tết năm tới anh về quê Phước Thành làm sinh nhật 100 tuổi cho ông Cụ (đã mất từ năm 87) rồi sau đó lên Dalat chơi, hẹn Chú ở QN hay Dalat, hay là cả hai. Khều được Vũ Thanh cùng về dịp này thì hay qúa!
NL
Tín có đứa em ruột lấy chồng ở cùng xóm với anh ở Phước Thành đó!
Mình về Việt nam được 1 tháng rồi.Có lẽ phải qua lại trước tết.Không biết đến lúc đó sức khỏe ông già có đỡ chưa.Cậu với anh Lương mà về Đà lạt thì còn gì bằng,tuổi già có bạn tâm giao.
Cho đến giờ thì mình đã chắc chắn 80% rồi. Chỉ còn chờ con gái vào trường thuốc vài năm là mình sẽ hưu.
Chú Tín,
Anh Dzũng khen Chú nhiều lắm đấy. Anh ta bảo là sao NL chưa bao giờ gặp Tín mà đã dành cho Tín nhiều cảm tình thế. Anh bảo thần giao cách cảm mà lị. Nói thật chứ ĐT cũng thường nhắc đến Chú mỗi khi thư cho Anh. Mà đúng là những gì anh nghĩ, anh Dzũng cũng nói thế.
Bất ngờ biết Tín về quê có lẽ ông Cụ đột ngột đổ bệnh phải không? Nay Bác đã khỏe lại chưa? Vợ chồng Anh cầu Trời Phật cho Bác chóng bình phục. Đọc thư anh viết cho Vũ Thanh dưới đây rồi cho ý kiến nghen. Anh serious đó. Bạn bè trong nước nghe anh nói chuyện muốn về lại sống trên quê hương ai cũng bàn ra. Nhưng có lẽ họ không hiểu tâm trạng của những người sống tha hương như bọn mình. Vật chất không giúp mình sống vui. Có lẽ thế, nên mỗi khi đọc thơ của Tín, của Vũ Thanh hay của ai phải sống xa quê, anh thấy như chính mình viết ra những lời thơ đó, hay hơn nữa, là tác gỉa viết cho riêng mình, nên có cảm tình thật sự.
“Đã sống trên quê ngày tuổi dại
Ngọt mềm môi trẻ trái chim chim
Trường cũ, sân đình nay thiếu vắng
Nhà quê rêu phủ kín im lìm…”
NL
Anh Dzũng rất trẻ so với tuổi của mình, có lẽ do sống lạc quan và cuộc đời ít sóng gió.
Tui cũng rất có cảm tình với HNT chứ nói chi. Người duyên dáng họa thơ lẹ làng rất nhiệt tình với các nàng thơ .
Ha ha!Đặng Danh này nói hay thiệt.Không nhiệt tình với các nàng thì đời khô khan lắm phải không?
Người đẹp mà làm được thơ thì đẹp bội phần. Vợ mình không làm được thơ, nhưng rất thích thơ, nhất là thơ của các nàng thơ viết ra. Vợ nói thơ của mấy cô nhẹ nhàng, đáng yêu hơn, còn của mấy ông quằn quại qúa, tưởng là sắp chết đến nơi nhưng vẫn sống nhe răng, cười hề hề, ngay sau đó. Vợ thường dùng thơ để gởi tín hiệu, như khi muốn được ôm thì nói xa gần:
“Tay lạnh thế này ai sưởi cho em” một câu thơ của Trần Mộng Tú.
Mấy cô khôn lắm!
HNTín rất hiểu điều này nên áp dụng rất tốt. Đúng không?
NL
Núi tiếp núi, chập chùng quanh vách dựng
Đường chênh vênh chiều lẫn khuất trong mây
Sương mờ giăng hơi lạnh thấm qua tay
Em ! trong gió tóc bay – hồn nhiên hát
Hình ảnh rất đẹp rất thơ, nhớ lần đi ĐL quá chừng lúc đó đưa tay ra mà như chạm được mây, mây bay vờn quanh xe thật là thích!
Bài thơ hay lắm VT ui!
Ta nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ
Rừng cao nguyên cổ thụ trải bạt ngàn
Lòng tự hào – đây gấm vóc giang san
Xanh ngạo nghễ giữa trời cao sừng sững
Núi tiếp núi, chập chùng quanh vách dựng
Đường chênh vênh chiều lẫn khuất trong mây
Sương mờ giăng hơi lạnh thấm qua tay
Em ! trong gió tóc bay – hồn nhiên hát
Ta dừng lại nghe lời ca man mác
Hòa vi vu suối nhạc quyện lá reo
Em thẹn thùng quay mặt – ta trông theo
Chiếc lưng thon – Ôi thương qúa truông đèo.
Trường Sơn Nữ ! hoàng hôn đâu đã tắt
Ta vô tình – sao em nỡ quay đi ?
Bỏ lại đây một chiều hoang tím ngắt
Rú với rừng hùng vĩ có ích chi.
(Chiều lên đèo .. vào Đà lạt 4-2012) VT
Anh VT!
TRƯỜNG SƠN NỮ thật là hay nên KM chép lại nguyên bài 1 lần nữa….
Chúc một ngày vui
Em KM
Cảm ơn Khảo Mai. Lần này chắc chưa đủ hay nên Khảo Mai chưa phóng bút phải không ? Happy New Year.
QT ơi, VT chọn Đà Lạt làm nơi nghỉ dưỡng cuối đời. Cũng may có con đường đẹp này nên quyết định của VT lại càng đúng đắn. Nghe nói họ đang phóng tuyến đường cao tốc từ Dầu Giây lên Đà Lạt, không biết đã đến đâu rồi ???? Khổ !!! Chúng ta có nhiều công trình THẾ KỶ qúa!!!!
Happy New Year nhé.
Bài thơ hào khí quá anh Vũ Thanh , chắc Sơn Nữ nầy mang vẻ đẹp khỏe khoắn chứ không liễu yếu đào tơ như mấy tiểu thư thị thành .
Nàng có chiếc lưng thon đẹp đến độ VT thương luôn cả truông đèo đấy.
Sơn nữ và khách qua đường, tình ác .
Người có tình thì lúc nào cũng tình cả. KT ơi.
GGặp Dũ Thanh ở đây, dzui kở gì!
Thỉnh thoảng thâu.
Sơn nữ nầy có tắm tiên không VT ?
Khảo Anh,
Dalat lạnh tê người sao mà tắm tiên nổi. Muốn tắm tiên thì ra Phú Quốc, chỗ mà Hà Kiều Anh tắm trong phim Lục Vân Tiên ấy, nghe nói nước suối từ nguồn ở đảo rất mát, Khảo Anh th3ư xem!
NL
Sơn nữ hồn nhiên mà lữ khách quá tình ý nên nàng mắc cỡ đó .
Vô tình gặp thôi chứ đâu có “qúa tình ý” Tuệ Minh. Nếu sơn nữ không mắc cỡ quay đi thì chẳng có bài thơ này. Ác thật.
Gớm Vũ Thanh lâu lâu xuất hiện nhem thèm bài thơ cho thiên hạ náo nức , công ty du lịch chắc trả tiền quãng cáo đậm đó VT.
Khuất sau 5 trang tưởng đã hết ngươì đọc rồi chớ. Cảm ơn Phượng nghen, VT chỉ nhận được có 200 triệu tiền quảng cáo thôi mà. Vui năm mới.