Ngâm thơ : Nghệ Sĩ Hồng Vân
Hà Nội hanh vàng nắng lụa tơ vương…
Hồ Gươm mờ khói toả phủ hơi sương,
Chuông chùa ngân vang, chiều tan lễ rước...
Có những buổi chiều, chúng mình dạo bước,
Chớm Thu về, trời lành lạnh se se,
Hương cốm đầu mùa thơm lừng đến thế,
Anh nhìn em buông lời nói khẽ:
“Mai mốt xa rồi, nhớ lắm em nghe!”
Quên sao được từng con đường ngập nắng,
Hoa sữa nồng nàn thơm ngát chứa chan,
Hồ Tây buồn hờ hững, lang thang…
Gió Thu êm êm hát lời tình tự,
Góc phố thân quen bụi mờ rêu phủ,
Tiếng dương cầm thánh thót xa đưa,
Anh tiễn em về in dấu chân xưa.
Tháp Rùa nghiêng nghiêng, chiều vương nắng đổ,
Xao xác tiếng gà *, trăng tà nỗi nhớ…
Lá rụng rơi đầy ngập lối Thu qua,
Nếu mai này anh có đi xa…
Chắc anh nhớ mãi trời Thu Hà Nội?
Dù sau này quê hương mình thay đổi,
Anh đừng quên đất Hà Nội Thăng Long,
Vì đây là nguồn cội giống Tiên Rồng…
Đã để lại một thời vang bóng,
Sông Hồng xôn xao hoài… ngàn con sóng…
Hà Nội chập chờn giấc ngủ yêu thương,
Phố cũ xa rồi, hồn vẫn vương vương…
* Ý thơ Xuân Diệu{jcomments on}