Tác giả: Nguyên Hạ-Lê Nguyễn
( Viết tặng bạn bè tôi: Những người đã mất mẹ)
Ngày xưa ấy…cũng trên sân ga này, đứa bé nhà quê: là tôi ngày ấy.
Tôi đã từng đón đưa những người thân về những chuyến đi xa…
Hồi ức cũ : luôn là nỗi nhớ trong lòng mỗi người, khi mỗi lẫn gợi nhớ , cho ta một
cảm xúc lâng lâng khi mỗi lần nhắc đến.
Cảm xúc luôn dâng tràn trong trí óc già nua của tôi bây giờ…ẩn mờ trong lớp bụi thời gian về quãng thời gian thật xa về thành phố cũ…
Thành phố Qui Nhơn, nơi ghi dấu chân tôi của những ngày thơ ấu và nhìn tôi lớn lên ở tuổi thanh xuân….
Biển và sân ga của thành phố quê hương tôi, luôn là nơi chốn ghi dấu bao kỷ niệm , hành trang mang theo suốt một đời xuôi ngược, mỗi khi đưa tâm tư về những ngày tháng cũ, ngậm ngùi , nhớ thương khôn nguôi.
Những ngày tuổi nhỏ được theo mẹ đón đưa những người bà con tận
phương xa về thăm nhà vào những ngày giỗ lớn trong họ tộc, hay những
đám cưới gả trong họ hàng. tôi luôn theo chân mẹ tham gia….và cũng
từng đỏ hoe đôi mắt khi mọi người nói câu giã biệt…Đứa bé trong tôi
ngày ấy cũng biết khóc theo khi thấy cảnh tạ từ…
Niềm vui hớn hở lúc chờ dưới sân ga , Tiếng còi tàu và tiếng ầm vang nghiến vào đường rây khi con tàu ghé vào sân ga…vẫn như vang vọng đâu đây.
Cái cảm giác tươi vui của đứa bé chạy theo mọi người hóng chuyện, hầu như không mấy kẻ quan tâm đến đứa bé đi theo, bé mọn và là một vai phụ nhỏ mọn…
Góp vài nụ cười cùng mọi người…liếc mắt nhìn những quà cáp của người về từ
xa…và chờ mong một chút quà được phân chia của người mới đến.
Niềm vui thật bé nhỏ nhưng đượm nỗi hân hoan của một lần
đón đưa…hay tiễn biệt.
Một chút vui của những ngày bé dại…
.Những đón đưa …và tiếng hú của những con tàu luôn gợi nhớ
trong tôi về những ngày xa xưa ấy.
+++
Cũng tại sân ga này của những ngày bắt đầu tuổi mới lớn, cùng bạn
bè rời thành phố đi ứng thí ở những trường xa nhà….
Mẹ tôi cũng đưa
tôi ra sân ga, với những bịn rịn và những dặn dò khi đưa tiễn, dù cũng
chỉ năm ba ngày.
Cũng chỉ là một lần xa nhà ngắn ngày nhưng sao mắt mẹ và mắt tôi
vẫn đượm buồn và khi con tàu bắt đầu hú lên những tiếng còi giục
giã…tôi vẫn nhìn thấy mắt mẹ đỏ hoe, mắt tôi đượm buồn cuống quít.
Rồi năm tháng đi qua…sân ga và những con tàu luôn là nỗi nhớ
dậy lên trong suốt cuộc đời tôi của những lần trở về thăm nhà…Khi
tôi trưởng thành và đi lấy chồng xa….niềm nhớ nhung mong đợi trong
tôi lớn dần theo năm tháng.
Vẫn nhớ hoài những lần đưa con về nhà thăm mẹ vào những ngày cuối
năm…
Sân ga luôn là nỗi háo hức, một sự mong chờ dõi mắt, khi con tàu
giảm tốc độ khi tiến vào sân ga…nỗi vui mừng òa vỡ trong tôi, qua
mắt nhìn dò kiếm những người thân…cố chen nhau ra khỏi toa tàu …và
được ôm mẹ ngọt ngào trong vòng tay ấm …
Mẹ ơi , con đã trở về….
Kia rồi, mẹ tôi, chị tôi, em tôi, và những đứa cháu nhỏ …hình
ảnh của tôi ngày xưa…hình ảnh gợi nhớ một thời bé dại…luôn là sự
háo hức trong tôi trong những lần trở về thăm mái nhà xưa mà tôi luôn
nhớ về trong suốt cuộc đời xuôi ngược, tháng năm trôi trong sự xa cách
mỏi mòn nỗi nhớ nhà.
++++
Bây giờ…những lần trở về thăm nhà của tôi không tính bằng đơn
vị tháng của mỗi năm mà là từng bao nhiêu năm của từng thập kỷ.
Từ lúc mẹ tôi lên chuyến tàu đêm rời thành phố Quy nhơn vào
Saigon tiễn gia đình tôi lên sân bay quốc tế TSN….đông đúc những
người đưa tiễn , với quần là áo lượt. và hoạt náo những thanh âm, lần
ấy tôi đã đi một chuyến thật xa…hết nửa vòng trái đất.
.Buổi tiễn đưa lớn nhất trong cuộc đời mà tôi còn nhớ mãi…thay
đổi cả vận số một đời tôi…
Đứa bé nhà quê theo mẹ trên sân ga ngàycũ
Thiếu nữ tỉnh lẻ ngày nào dắt díu đám con thơ về thăm mẹ vào
những ngày giáp tết…
.Một người già vọng nhớ quê xưa , một lữ khách tha phương cầu thực …nay trở lại
nhà…trở lại với quê hương ….
Một nỗi buồn thao thiết, khi bỗng dưng nghe mặn ở vị giác, vì biết lần trở lại mái nhà xưa tôi không còn nhìn thấy dáng mẹ già dưới sân ga cũ.
+++
Ngày ấy… mẹ tôi đáp chuyến tàu nhanh vào Saigon đưa tiễn chúng
tôi rời đất nước ra đi, nhưng … lần ấy mẹ tôi lại không ra sân bay
đưa tiễn chúng tôi, người chỉ vào với chúng tôi trước một tuần, nấu
cho chúng tôi những món ăn ngon mà các con và tôi ưa thích, chuẩn bị
vật dụng và vài món cho các con tôi mang theo bằng tất cả tấm lòng của
mẹ…
Rồi mẹ tôi nấp sau cánh cửa lúc cả nhà tôi lên xe.
Trên sân bay với đông nghịt những người đưa tiễn, nhưng tôi vẫn
thấy thiêu thiếu hình bóng thân thương của mẹ.
Tôi dõi tìm lần cuối trước khi bước vào phòng kính mà người ta gọi
là “phòng cách ly” …khi đã bước vào đây là tất cả sẽ xa lìa mọi sinh
hoạt bên ngoài và xa cách muôn trùng khi phi cơ cất cánh…
.Giã biệt đất nước, giã từ quê hương, giã từ những người thân và
giã từ hình ảnh thân thương của mẹ tôi.
Có lẽ giây phút này mẹ tôi đang ngồi một mình trong căn nhà nhỏ,
với những giọt nước mắt nhỏ thầm xuống bàn tay run vì nhớ thương con
cháu, khóc thầm trong niềm vui và nỗi buồn xa cách cho một lần biệt ly
mà không đưa tiễn….
Những lần tôi trở vể thăm quê nhà không có bóng dáng mẹ tôi đón
đưa hay tiễn biệt vì tuổi già và bệnh tật…
Những lần sau nữa của những chuyến về thăm quê… khi mẹ đã
không còn., một mất mác lớn nhất trong cuộc đời và tất cả những gì
thuộc về người chỉ còn là kỷ niệm.
.Niềm vui và nỗi háo hức trong tôi không như xưa với nỗi chờ
mong mỏi mắt.. khi trở về nhà không còn thấy bóng mẹ…mà chỉ còn thẫn
thờ thắp mấy tuần nhang và viếng mẹ với những cánh hoa vô hồn nơi
nghĩa trang Ghềnh Ráng.
.Sân ga và những con tàu chợt đến chợt đi….như những thay đổi
của những lần trở lại, vẫn thoáng buồn và không mang cho tôi những
xúc cảm ấm nồng…chỉ là sự bàng hoàng khi con tàu vào bến với những
con đường mới mở, những bảng hiệu mới sơn và nhũng bạn bè xưa cũ không
còn, và nhất là những người thân yêu nhất của tôi cũng đã lìa xa…
Bao năm qua… Khi bước chân tôi trở về hay ra đi…không còn
nhìn thấy hai con mắt đỏ, và những giọt nước mắt âm thầm nhỏ xuống của
mắt mẹ thân yêu….
Bây giờ …tôi trở lại thành phố xưa…ngập tràn những bóng đèn xanh đỏ, những con đường mới mở rộng thênh thang…Tôi sẽ về thăm biển, thăm lại mái trường xưa, thăm bè bạn, thăm học trò cũ của tôi thuở mới bước vào đời.
Tất cả ẩn mờ trong con mắt mờ, mũi đỏ và bàn tay run lau vội giọt nước vô tình nhỏ xuống giữa trời xuân.
.Thoảng trong hương xuân còn sót lại nơi thành phố cũ dấu yêu, chắc còn vương lất phất cơn mưa bụi,
Hương xuân đã về bên đó chưa???
Người về quê cũ…con tàu đợi
Cha mẹ còn đâu…mấy kẻ chờ
Trở lại sân ga ôn chuyện cũ
Sương sa mái tóc bóng trăng lu
Trở lại sân ga…về thăm biển
Hoàng hôn sắc tím một niềm riêng
Atlanta (Những ngày chờ Tết)
Bài viết hay xúc động tâm hồn người đọc! Chúc mừng bạn