Tác giả: Duy Phạm
thôi về cuộn mấy bài thơ
bỏ lời cắc cớ bên bờ biển xa
tình thơ ngây ấy lật qua
xé trang mắc mớ đập va sóng trùng
tình chung neo bến cạn cùng
mang theo chi cánh phù dung rũ tàn
cái ngày cúi mặt…rẽ ngang
bỏ thương vươn tội ngặt đàng đi xa
làm sao níu lại ngọc ngà
trên da dẻ đã trổ hoa đồi mồi
lược gương tóc rẽ làn ngôi
gót hài đo mãi một đôi chẳng vừa
giăng tay ôm trọn đêm mưa
rửa lên khuôn mặt em vừa chỉn chu
câu thơ bán đứng…một xu
dán lên con mắt lỡ mù …trăm năm
Em Về Cuộn Cất Câu Thơ
Thơ: duy phạm
The Sound of Silence
Nhạc: Paul Simon
Trình Tấu: James Last
Nhịp ngắt trách móc , ý từ đớn đau , bài thơ toát lên sự khắc khoải , như một bức tranh định mệnh . Thơ Duy Phạm là sắc màu cuộc sống , khẳng định nhân sinh :có hợp có tan , có sinh có tử …. Tuy không giấu được sự phủ phàng, nhưng sự tương ngộ cũng mang sắc màu lãng mạn không kém. Đẹp ! Rất đẹp từng ngôn từ , và đặt nó ở vị trí nào trong câu có lẽ chỉ có tác giả quyết định được mà thôi Đó chính là nét riêng của thơ Duy Phạm .
Đã quá quen với dòng thơ 6/8 cách tân của DP nhưng mỗi bài mỗi vẻ , luôn lôi cuốn người đọc đến câu thơ cuối cùng .
Bài lục bát này cũng vậy , chữ Nghĩa đơn giản , bình dị nhưng tác giả dụng công thật tài tình , ngôn từ qua tay DP bổng nhiên trở nên đắc địa .
Đặc biệt bài thơ đưa người đọc cảm xúc ngui ngút tăng dần ở đoạn cuối .
Giăng tay hứng trọn cơn mưa
rửa lên khuôn mặt mới vừa chỉn chu
và xúc cảm đỉnh điểm tưởng chừng ngạt thở khi đọc câu kết
Câu thơ bán đứng một xu
Dán lên con mắt lỡ mù trăm năm
Thơ là tài sản vô giá , sao phải bị bán đứng với giá một xu ? Một xu để làm gì , chỉ để dán lên con mắt ..đó không phải lá mắt mù nhưng phải giả mù trăm năm để khỏi nhìn một sự thật phủ phàng cay đắng ?
Thơ DP luôn là nốt trầm , khắc khoải u hoài nuối tiếc một mất mát trong tư tưởng sanh diệt mất còn …mà độ hàm xúc đã khô chắt lại như kim Cương
Rất tuyệt anh DP
Thơ Duy Phạm bao giờ cũng có nét riêng, làm người đọc phải suy gẫm.
Nửa chừng xuân.. kiếp phù trầm
bồi hồi tưởng tiếc đóa tầm xuân phai
tìm đâu một nụ trang đài
u hoài.. mãi tiếng thở dài.. ngàn năm..
là cuộc sống vô thường,
là kiếp người không bền chắc,
là tình cảm dễ phai phôi..
nên người ta buồn rất nhiều…,
buồn vì kiếp người mong manh,
buồn vì bản thân mình tạm bợ, buồn bởi đổi thay mất mát làm khổ,
buồn bởi những yêu thương luôn đơn phương từ một phía,
buồn bởi những kỳ vọng bất như ý
buồn bởi người thân yêu nhất bỏ ta đi
buồn bởi những cuộc chia ly tử sinh đè nặng cõi lòng chẳng buông xuống được…
… xin đừng để khổ đau đè nặng mãi trong lòng, đừng cất mãi hạnh phúc đã qua trong tâm mà nuối tiếc nắm níu…
vì dù cuộc sống có vô thường thế nào, ta còn sống là còn
hy vọng…
mong người bình an, ngày mai thức dậy lòng như lá non!
Chia sẻ đôi dòng khi đọc bài thơ của tác giả Dp
câu thơ bán đứng…một xu
dán lên con mắt lỡ mù …trăm năm DP
Rất thích hai câu nầy lắm lắm Duy Phạm ơi!
Đọc 2 câu cuối của anh mà… “ấm ức”.
Anh Nguyễn Liên Châu cũng có viết:
[Đêm nay thức trắng cùng Tô Thức
Trăng phương huyễn mộng gối ngang đầu
Càng đọc thơ ông càng ấm ức
“Đời trôi xuôi bờ bến là đâu!?”]
Viết đều, anh nhé!
Cùng quý thi hữu
Đinh Thị Lan Anh
Kim Chi Đoàn
Minh Nguyệt
Minh Nguyên
Phan Mạnh Thu
Mộc Miên Thảo…
thân mến !
DP rất cảm động khi đọc những dòng chia sẻ cảm nhận của các anh chị em thân quý cho bài thơ của DP.
Mỗi người cảm một vẻ , một chiều kích , một giác độ … khác nhau nhưng tựu trung là đồng cảm cùng nỗi buồn trầm tích của DP.
Bài thơ là một nốt trầm trong hàng trăm nốt trầm kết lại thành một giai điệu tức tưởi khôn nguôi.
Cảm ơn các ” nữ sĩ” Đinh Thị Lan Anh, Phan Mạnh Thu, Minh Nguyệt…đã đi sâu vào ngóc nghách cảm xúc của bài thơ. Cảm ơn cô ca sĩ phòng trà Kim Chi Đoàn chẳng những hát hay mà bình thơ rất sâu sắc. Cảm ơn anh Minh Nguyên luôn sát cánh nâng đỡ cho DP khi còn chập chững làm thơ. Và đặc biệt hôm nay được sự quan tâm của một bạn thơ, một người em thương quý Mộc Miên Thảo ghé lại thăm. Cảm ơn MMT đã cùng anh ” tức tưởi” .
Cảm ơn người chị luôn thấu cảm và dành nhiều tình cảm cho DP, chị đã làm clip cho bài thơ này và rất nhiều thơ nhạc khác của DP.
Kính chúc quý thân hữu luôn an khang thường lạc.
Đa tạ.
Chào anh Duy Phạm,
Năm xưa cụ Tản Đà cũng đã khuyên anh em chúng ta rồi… Nay em đọc bài thơ của anh nhiều nỗi niềm…. và lạ; thiếu đi những cái dấu … làm cho nó lại càng khắc khoải. Em xin chia sẻ nỗi ‘buồn trầm tích’ của anh. Khi nào vui, thì cho em chung cùng nghe. Kính chúc anh chị và gia đình sáu thời an lành.
em Phẻ
Đọc thơ rồi đọc những lời bình hay quá Duy Phạm ơi, xin chia sẻ nỗi buồn cùng em.
BXP thân mến.
DP là người ngưỡng mộ và sống theo tinh thần Phật pháp nên rất thích những dòng thơ luôn đẫm đầy thiền vị của BXP. Cảm ơn em đã đồng cảm chia sẻ cảm nhận về một bài thơ của anh.
Chúc BXP luôn an mạnh và viết đều.
DP
Thưa chị Quốc Tuyên.
DP cảm ơn chị đã luôn chia sẻ nỗi niềm cùng DP. Một bài thơ viết ra, may mắn được thi hữu đón nhận chân tình là niềm vui vô giá cho tác giả rồi.
Chúc chị cùng tất cả thân hữu của DP luôn vui và an mạnh.
DP
Tôi vào Hương Xưa muộn đọc thơ Duy Phạm . Rất tiếc là không được đọc sớm hơn
Bài thơ 6-8 của anh hay nói về cuộc tình của một đời người nhưng không thể đọc nhanh và hiểu hết mọi chữ, mọi câu . Khi đọc lại vẫn thấy xúc động nhưng vẫn không hiểu hết . Tư tưởng của nhà thơ vẫn có chỗ chỉ đành cho riêng mình .
Nhạc cảnh có bàn tay thật đẹp . Đọc thơ xong, thơ và bàn tay vẫn còn lãng đãng theo mình
Là Họa sĩ, Nhạc sĩ . . có phải! Thơ DP rất giàu hình ảnh và ngôn từ luôn hàm ẩn nghĩa sâu . .
Đúng là nhà Thơ ” Đẻ ” ra con chữ!
AP cũng rất thích 2 câu cuối :
” câu thơ bán đứng…một xu
dán lên con mắt lỡ mù …trăm năm – DP “
DP rất cảm ơn những chia sẻ của các anh chị Nguyễn Hoàng Lãng Du và Anh Phương.Các anh chị đã động viên cho DP rất nhiều. Cảm ơn và chúc an mạnh.
DP