(Viết cho cô bạn mãi mãi tuổi 19)
Trong giấc mơ tôi lại nhìn thấy bạn
Vẫn dáng gầy như thuở tuổi tròn trăng
Bạn ngồi đó trong ánh chiều thầm lặng
Vạt tóc dài bay giữa gió đồi quê.
Bạn biết không? Tôi nhớ nhiều vô kể
Những vui buồn ta đã có cùng nhau
Thuở mười ba, mười lăm rồi mười sáu
Mình lớn lên – thành thiếu nữ bao giờ.
Nhưng cuộc đời đâu phải một bài thơ
Để cho ta gieo vần theo như ý
Tôi mười bảy – sách vở buồn dấu kỹ
Bạn cũng rời trường – về lại quê xa.
Xưa chúng ta chung lớp lại gần nhà
Đâu ai nghĩ… sớm có ngày chia biệt
Ngày bạn mất, tôi đang nằm bệnh viện
Phút cuối cùng cũng chẳng thể tiễn đưa.
Đến thăm tôi – mẹ bạn khóc như mưa
Lời bác kể làm tim tôi đau nhói
Chiến tranh qua, nỗi đau còn để lại
Lá xanh màu – đã vội rụng về đâu!…
Tôi đi xa – hành trang nặng trĩu sầu
Hình bóng bạn vẫn theo cùng năm tháng
Nếu có ngày tôi lại về xứ Quảng
Mong một lần viếng bạn – một lần thôi.
Khi nhớ nhau tôi thường vọng cuối trời
Bạn nơi ấy đồi quê hương bình lặng
Tôi bao năm vẫn muộn phiền dai dẳng
Biết bao giờ mới rũ hết buồn xưa…{jcomments on}
Khi nhớ nhau tôi thường vọng cuối trời
Bạn nơi ấy đồi quê hương bình lặng
Tôi bao năm vẫn muộn phiền dai dẳng
Biết bao giờ mới rũ hết buồn xưa…PMT
Bài thơ tràn đầy cảm xúc!với bao kỷ niệm một thời con gái bên nhau rất thắm thiết !giờ kẻ còn người mất, chị đọc thật xúc động ! hay lắm PMT ! chúc em luôn vui khỏe để cho ra đời những bài thơ hay nhé!
Phan Mạnh Thu luôn ” nặng trĩu ” ân tình với bao kỷ niệm xưa rất đẹp .
Đây là bài thơ về một tình bạn tuổi mười chín , đôi mươi tuyệt vời . Xúc động , rất thương hay đến nao lòng !
Khi nhớ nhau tôi thường vọng cuối trời
Bạn nơi ấy đồi quê hương bình lặng
Tôi bao năm vẫn muộn phiền dai dẳng
Biết bao giờ mới rũ hết buồn xưa…
Tâm tư quá nặng trỉu về người bạn thuở xa xưa Chúc PMT hãy vui
Chào Mạnh Thu!
Ngoài TÌNH YÊU (Quê hương – Đôi lứa – Cha Mẹ…) thì TÌNH BẠN là một chủ đề có nhiều khả năng gây ra hoặc tạo ra những xúc cảm sâu lắng bất tận & sự đồng cảm sâu sắc nơi người đọc.
GỬI NGƯỜI XA MÃI của bạn là một minh chứng chắc chắn cho nhận định đó của PC (tất nhiên đó chỉ là ý kiến của riêng cá nhân mình mà thôi). Bài thơ là một ngợi ca về TÌNH BẠN THANH XUÂN đẹp tuyệt mà mỗi người chỉ có thể có MỘT trong suốt cuộc đời mình!
khoatruong cảm ơn bạn nhiều vì một bài thơ hay.
Chúc bạn VUI + KHỎE nha! 😛
Mình đồng ý với Khoa Trường, tình bạn trong thơ của Phan Mạnh Thu đa luôn tạo ra những rung động và xúc cảm sâu lắng, ngọt ngào:
Tôi đi xa – hành trang nặng trĩu sầu
Hình bóng bạn vẫn theo cùng năm tháng
Nếu có ngày tôi lại về xứ Quảng
Mong một lần viếng bạn – một lần thôi.
Cuộc đời vẫn thường có những cái mong chờ bình thường và giản dị làm sao. Chỉ “Mong một lần viếng bạn – một lần thôi”, thế nhưng đôi lúc cái một lần đó không bao giờ tới!
Chúc PMT trẻ trung và xinh đẹp.
LCD
Những vần thơ sâu lắng, cảm xúc dạt dào luôn làm cho người đọc rung động tưởng chừng như đó là chuyện của mình.
Có biệt ly nào không chua xót đắng cay, nhưng ở cái tuổi mười chín đôi mươi, tuổi mới lớn, tuổi đầy mộng mơ là tuổi trong trẻo nhất của đời người đã vội ghi dấu ấn thương đau và cứ như thế được tác giả của bài thơ GỞI NGƯỜI XA MÃI mang theo trong lòng. Kỷ niệm là những khắc khoải ẩn sâu đã theo từng cung bậc lời thơ hòa cùng năm tháng như những con sóng biển cứ luôn vỗ vào bờ, âm thanh nhẹ nhàng triền miên như réo gọi chẳng rời xa…Có lúc cất lên lời đau như cơn sóng bão giông.
Nếu có ngày tôi lại về xứ Quảng
Mong một lần viếng bạn – một lần thôi.
Vâng ! chỉ xin một lần về lại quê xưa để viếng bạn, để nghe lòng dậy những âm xưa, để tìm lại rõ hơn những hình ảnh một thời thơ dại. Một lần thôi…Vẫn nuối tiếc không nguôi.
Tôi bao năm vẫn muộn phiền dai dẳng
Biết bao giờ mới rũ hết buồn xưa
Cám ơn PMT một bài thơ hay, một kỷ niệm đẹp và buồn
Chúc em vui vẻ – an lành
“LAI” luôn! Hổng nói nhiều! hờ hờ hờ… 😆
Chào Phan Mạnh Thu, bạn là người rất có tình có nghĩa, rất nặng lòng với kỹ niệm cũ, người xưa và điều đó làm cho thơ bạn luôn phảng phất nỗi buồn nhân thế, đọc thơ bạn như đọc tâm sự của bạn vậy, chính điều đó làm cho người đọc xúc động, luôn bắt gặp ở đâu đó tâm sự của chính mình trong thơ bạn. Xin cảm ơn bạn cho đọc bài thơ hay.
Thân mến.
Tình bạn, êm đềm rồi chia ly trong đau thương, mất mát. Bài thơ nhớ bạn thật nao lòng, để lại nhiều cảm xúc cho người đọc !
Chào “Dê” (D) 😛
Phẻ hông?
Tớ chờ đọc một bài thơ tình HIỆN ĐẠI của cậu đó nhen! 😆
Hình như PMT chưa bao giờ sống cho hôm nay, ngày mai mà chỉ sống cho hôm qua. Thơ của Thu là nhhững cuộn phim quay lại thời gian của qúa khứ, kỷ niệm và những dấu ấn cuộc đời. Càng xa, càng dài về sau, thơ Thu càng kéo ta đi ngược, mang nó lại để ta thấy gần hơn hình ảnh những người bạn, của khóm tre, ngôi trường… dù tất cả đã xa, như người bạn đã đi xa vĩnh viễn.
Thơ Thu buồn, nhất là được đọc trong những ngày thu, nghe như tiếng gió nhẹ và những chiếc lá vàng đang rơi về cội. Thơ của Thu không viết người đang quanh ta mà chỉ viềt về người đã đi xa. Đọc thơ như thấy người đang trở về, gần lắm. Những câu thơ này, mình cũng tìm thấy mình tronmg đó:
“Tôi đi xa – hành trang nặng trĩu sầu
Hình bóng bạn vẫn theo cùng năm tháng
Nếu có ngày tôi lại về xứ Quảng
Mong một lần viếng bạn – một lần thôi.”
Mình cũng có bài thơ Một Lần Thôi, có câu:
“Chòng chành một bước không qua
Nhọc nhằn hai bước chưa qua khỏi sầu” diễn tả cái cảnh về thăm lại người xưa mà không dám đến nhà gõ cửa.
NL
Chào huynh Nguyên Lương!
Sửa nhà theo yêu cầu của “phu nhân” rồi mà có được khen thưởng gì hông dzẫy? Nếu có, thì PC xin chúc mừng! Ngược lại, nếu không thì huynh… ráng mà chịu. PC vô can. hị hị hị… 😆
Cho PC gửi lời vấn an phu nhân VÂN CÁT XINH ĐẸP của huynh nhen! 😛
Gỡi Người xa mãi bài thơ cửa Phan Mạnh Thu hoài niệm về tình bạn thời còn đi học chưa biết tình cảm bạn có dẫn đến tình yêu không thì đã đôi ngã chia ly vì chiến tranh , môt điều mà tôi và nhiều người cũng từng gặp , nên đọc bài thơ bạn như nói giúp cho mình hoàn cảnh đau khổ mà mình cũng đã từng chịu , rất xúc đông khi tình cảm còn theo suốt đến giò vẫn còn ước : Hình bóng bạn vẫn theo cùng năm tháng
Nếu có ngày tôi lại về xứ Quảng
Mong một lần viếng bạn – một lần thôi.” Rất cảm động . Chúc bạn vui khỏe ,
Tôi đi xa – hành trang nặng trĩu sầu
Hình bóng bạn vẫn theo cùng năm tháng
Nếu có ngày tôi lại về xứ Quảng
Mong một lần viếng bạn – một lần thôi.(PMT)
Đọc bài thơ của PMT chị xúc động quá! Ngày trước chị cũng có một người bạn chơi thân với nhau từ lớp Nhì (lớp Bốn bây giờ), học chung ăn chung đôi khi ngủ chung đến khi cô ấy ra trường sinh đứa con đầu và mang đứa thứ hai thì mất,khi ấy chị hụt hẩng và buồn vô cùng.Mất đi một người bạn là mình mất nhiều lắm!Những kỷ niệm trong lòng em vẫn ngập đầy và tình cảm của người đi xa vẫn mãi trong tim em , những câu thơ giản dị nhưng da diết đến nao lòng!
Khi nhớ nhau tôi thường vọng cuối trời
Bạn nơi ấy đồi quê hương bình lặng
Tôi bao năm vẫn muộn phiền dai dẳng
Biết bao giờ mới rũ hết buồn xưa…(PMT)
Buồn mà hay lắm PMT ơi! Chúc em vui khỏe.
Một bài thơ về tình bạn thật thắm thiết, bài thơ hay, tôi nghe trong ấy thật nao lòng. Cảm ơn tác giả đã cho thưởng thức. Cầu chúc cho hương linh bạn của tác giả thật vui ở miền cực lạc.
Một tình bạn thật đáng trân trọng . Tuổi thơ với bao kỷ niệm thật đẹp thưở đôi mươi vẫn luôn sống mãi trong lòng tác giả . Giờ aam dương cách trở đôi đường nỗi buồn vẫn canh cánh trong lòng . Phút cuối đã không tiễn bạn một đoạn đường . Hay lắm bạn ơi !
Tôi đi xa – hành trang nặng trĩu sầu
Hình bóng bạn vẫn theo cùng năm tháng
Nếu có ngày tôi lại về xứ Quảng
Mong một lần viếng bạn – một lần thôi.
Khi nhớ nhau tôi thường vọng cuối trời
Bạn nơi ấy đồi quê hương bình lặng
Tôi bao năm vẫn muộn phiền dai dẳng
Biết bao giờ mới rũ hết buồn xưa…
Những câu thơ nhè nhẹ , buồn buồn, thật xúc động, thấm sâu vào lòng người, hay quá Phan Mạnh Thu ơi! Chúc em luôn vui khỏe.
T ình bạn chiếm một vị trí quan trọng trong Thu ,bài thơ xót quá.
Xin chia xẻ cùng PMT. Mong MT mau bình phục!
Cảm xúc thương nhớ bạn của PMT thật là tha thiết và đầy tình yêu thương:
“Bạn biết không? Tôi nhớ nhiều vô kể
Những vui buồn ta đã có cùng nhau
Thuở mười ba, mười lăm rồi mười sáu
Mình lớn lên – thành thiếu nữ bao giờ.” (PMT)
Làm sao tìm thấy nữa phải không bạn? Mỗi khi hoài niệm về ký ức là biết bao nỗi nhớ tràn về, bài thơ PMT làm mình xúc động và đến đoạn này thì lòng mình như se thắt:
“Đến thăm tôi – mẹ bạn khóc như mưa
Lời bác kể làm tim tôi đau nhói
Chiến tranh qua, nỗi đau còn để lại
Lá xanh màu – đã vội rụng về đâu!…” (PMT)
Bài thơ buồn da diết nhưng hay lắm PMT! Chúc sức khỏe bạn mau bình phục.
Thơ viết bằng mực tím ,một màu đầy kỷ niệm lại viết về một nữ sinh đã mất ở tuổi đẹp nhất đời người làm tui cũng buồn lây.
Bạn biết không? Tôi nhớ nhiều vô kể
Những vui buồn ta đã có cùng nhau
Thuở mười ba, mười lăm rồi mười sáu
Mình lớn lên – thành thiếu nữ bao giờ.
Nhưng cuộc đời đâu phải một bài thơ
Để cho ta gieo vần theo như ý
Tôi mười bảy – sách vở buồn dấu kỹ
Bạn cũng rời trường – về lại quê xa.
Tình bạn thật cao quý và cảm động Thu ơi!