Tặng bạn tôi,những người mất mẹ.
Mẹ ta từ ngọn gió xa,
Mùa xuân trong gió còn là tiếng xưa,
Tiếng xưa là tiếng nôi đưa,
Ơi cây vú sữa sớm trưa thẩm màu…
Trông con, tay vỗ vào nhau,
Có con muỗi nhỏ ra màu đỏ tươi.
Mùa đông rét đến run người,
Mẹ ôm, con ấm, lạnh ngoài sau lưng.
Mẹ ta khoai sắn đã từng,
Hạt cơm lấp lánh dành chừng cho con.
Tháng ba nắng đốt ruộng đồng,
Nắng chia cho mẹ lưng còng nhiều hơn.
Quanh năm áo mẹ vai sờn,
Vết chai thành đá năm hơn tháng dài.
Duyên tình con lỡ rẽ hai,
Hiện lên trán mẹ thêm vài vết nhăn.
Xưa tre lớn bởi đọt măng…
Nay con già bởi nhọc nhằn mẹ ơi.
Gió xuân từ đất lên trời…
Làm sao mẹ biết con ngồi ở đây,
Phải chi có một bông nhài,
Để trên mộ mẹ rồi cài áo con.{jcomments on}
Thừa lúc chưa ai vào đây, mình đọc thơ của Cương viết về Mẹ mà như thấy Mẹ đang hiện về trước mắt. Bài thơ hay qúa Cương ơi! Bạn đã nói hết những tình cảm của người con trai dành cho Mẹ mình. Bạn đã thay mình ru cho Mẹ giấc ngủ nghìn thu mà trong âm thanh của gió ngàn lời Mẹ bay vút lên trời. Bạn đã nói thay cho chúng ta những nỗi nhọc nhằn khổ đau mà bao bà Mẹ đã nhận chịu, gánh hết trên vai, đỡ cho con bớt gánh nặng cuộc đời. Bạn đã được vòng tay mẹ ôm ấp những đêm trường gía lạnh. Nắng cháy, da chai, áo sờn vai, trán vết nhăn…những bà Mẹ Việt Nam có biết gì hơn ngoài tảo tần nuôi bầy con khôn lớn.
Mẹ không biết có ngày con làm được thơ tặng mẹ cũng từ những bài hát ru con mà ra. Mẹ cũng bao hiờ biết thằng con trong nôi mẹ ru ngủ ngày nào lớn lên nó đi khắp bốn phương trời.
Đi đâu, làm gì, không có ai và hình ảnh nào thế được Mẹ tôi.
Cảm ơn P T Cương đã cho mình nhìn lại tấm hình Mẹ trên bàn thờ với nụ cười rạng rỡ. Thắp nhang cho Mẹ một cây, miệng mình lẩm bẩm mấy câu thơ của Cương:
“Gió Xuân từ đất lên trời
Làm sao Mẹ biết con ngồi ở đây
Phải chi có một bông nhài
Để trên mộ Mẹ rồi cài áo con”
viết thêm:
“Áo xưa rách tả tơi hồn
Áo nào Mẹ vá nay còn mới tinh”
NL
Bài thơ của Phan Thanh Cương viết về Mẹ rất hay, đọc tiếp lời bình của anh Nguyên Lương càng thấy công ơn sinh thành dưỡng dục của Mẹ to lớn biết dường nào! Cám ơn hai anh em đã nói hộ cho mọi người.
Cảm ơn chi QT, TT đã cho đăng thơ và comment cho em. Khi nào có bài về mẹ, em sẽ gởi về HX.
Chúc chị khỏe.
Bây giờ là 3h20 sáng (VN)em thức dậy ngồi viết lời cảm ơn anh đây. anh ạ, làm sao viết hết về mẹ được, chỉ xin làm ngọt nước trước đại dương mênh mông.
Gởi tặng anh NL mấy câu trong bài Chiếc Gậy Tre của Mẹ:
….
Mẹ đi gậy cũng đi bên
Như con lúc nhỏ lớn lên phía này
Mẹ đi thêm một bàn tay
Nhấp nhô đầu gậy tháng ngày thiếu con
Mẹ như thân gậy đã mòn
Run tay dấu gậy chưa tròn lối qua …(PTC chưa gởi HX)
PTC nhớ lời hứa của anh: hẹn gặp giữa Sài Gòn.
Chúc anh vui.
Lời cảm ơn anh NL rơi xuống dưới rồi. anh đọc nhé.
Hai bài thơ của PTC và HNT hay quá, thật cảm động, đọc mà nghèn nghẹn muốn khóc.Bao nhiêu tình cảm yêu thương,kính trọng, lòng biết ơn Mẹ,nỗi nhớ Mẹ của hai tác giả đã thể hiện trong hai bài thơ rất tha thiết , sâu lắng đã làm xúc động lòng người và đã làm cho NT thêm yêu kính Mẹ hơn và thương quý hai tấm lòng của hai người con hiếu nghĩa PTC và HNT.
Gió xuân từ đất lên trời…
Làm sao mẹ biết con ngồi ở đây,
Phải chi có một bông nhài,
Để trên mộ mẹ rồi cài áo con.”( Phan Thanh Cương)
Mẹ ơi con Mẹ đây này
Làm sao con được những ngày như xưa
Khi còn có Mẹ sớm trưa
Mẹ ru con ngủ à ưa sáng chiều!(HNT)
Rồi đọc lời bình dạt dào cảm xúc và rất hay của anh Nguyên Lương nữa, ôi chao tự nhiên thấy yêu hết thảy mọi người con hiếu nghĩa và tài hoa đã viết lên được những lời yêu thương về những đấng sinh thành, đã lay động được lòng người mà không phải ai cũng viết được.
Cám ơn Phan Thanh Cương, Huỳnh Ngọc Tín và anh Nguyên Lương rất nhiều.
Chào chị Nguyentiet.
Lâu quá phải không chị! Trước đây và bây giờ, lúc nào PTC cũng muốn chị bình thơ, hôm nào bài mình được chọn đăng mà không thấy chị comment, như thấy thiếu điều gì, hình như chị hiểu ý của từng câu thơ. Tại sao chị hiểu? Phải chăng từ cuộc sống nội tâm ở chị , PTC không nói rằng chị đã qua trải nghiệm.
Cảm ơn, rất cảm ơn chị và nhiều người trên HX đã cho PTC động lực viết, dù không nhiều.
Chúc chị có niềm vui mới.
Cám ơn PTC đã có cảm nhận tốt về chị. Chị rất thích đọc thơ của PTC đó, PTC làm thơ hay lắm. Chúc PTC vui và làm nhiều bài thơ hay cho mọi người thưởng thức nghen.
Tiếp ahn Lương
Áo xưa rách tả tơi hồn
Áo nào Mẹ vá nay còn mới tinh
Áo xưa mang nặng ân tình
Mẹ theo con suốt lộ trình con đi
Đọc bài thơ của phan Thanh Cương mà lòng mình như chùng lại, cảm xúc bồi hồi nhớ lại Mẹ của ngày xưa.Trên cõi đời này chắc Mẹ nào cũng giống nhau ở điểm thương con,hy sinh tất cả vì con, nhất là cái thời của lứa tuổi tụi mình.Khó khăn, gian khổ,nghèo nàn, lạc hậu ăn bữa đói bữa no nhưng Mẹ đã dành cho con tất cả.Đầy đủ cho con rồi mới tới phần của mẹ.Thương lắm Mẹ ơi!
“Mùa đông rét đến run người,
Mẹ ôm, con ấm, lạnh ngoài sau lưng.
Mẹ ta khoai sắn đã từng,
Hạt cơm lấp lánh dành chừng cho con”
Nuôi con lớn lên, tất cả kỳ vọng vào con, dù thân mẹ có ra sao đi nữa.Nhưng mẹ ơi con đã phụ lòng của mẹ rồi, bất tài vô dụng,chẳng làm nên được sự nghiệp vẻ vang gì.Thương Mẹ lại tự trách mình
“Xưa tre lớn bởi đọt măng…
Nay con già bởi nhọc nhằn mẹ ơi.”
Hay quá, hay lắm Phan Thanh Cương ơi!
PTC tặng cho Huỳnh Ngọc Tín :
…
Để con làm nắng ấm
Mẹ qua hết đêm đen
Để con làm hoa nở
Mẹ qua hết đông dài…(Lời Ru Xanh, PTC)
Cảm ơn HNT đã chia sẻ. Nhớ hình ảnh bạn hôm gặp nhau.
Chúc vui.
Bài thơ viết về mẹ thật hay, đầy cảm xúc. Cảm ơn bạn đã cho thưởng thức nhu74g tình cảm của con đối với mẹ.
Tết vừa rồi nhớ mẹ viết mấy câu anh LKL ạ. Cảm ơn anh đã đọc, chia sẻ, gởi anh:
….
Có con chim ngây thơ
Tưởng đo được trời rộng
Có áng mây vu vơ
Vẽ lên hình hài mẹ…(PTC LRX)
Chúc anh vui như xuân.
Chào PTCương,
KĐ có cảm nhận bài thơ như thác đổ, càng đọc cảm xúc càng dâng trào. KĐ thật sự ngưỡng mộ PTC, vẫn biết hình ảnh người mẹ bao giờ cũng thiêng liêng, mẹ là cuộc sống của con nhưng đọc bài “Trong gió xuân” của PTC cảm xúc cứ trào dâng trong từng con chữ, len lỏi tận ngóc ngách tâm hồn người đọc. Lời thơ vừa thiết tha vừa sâu lắng, nhất là những người mất mẹ khi đọc chắc hẳn phải chùng lòng.Chúc PTC luôn vui vẻ.
Gởi Kim Đức:
Nửa con mẹ giục con tìm,
Còn nửa của mẹ, bên thềm gió lay Dây trầu lại quấn thân cau,
Quấn trăm năm một niềm đau u hoài. (Hoàng Hôn Mẹ.PTC)
Cảm ơn KĐ nhiều, chúc cả nhà KĐ vui.
Mùa đông rét đến run người,
Mẹ ôm, con ấm, lạnh ngoài sau lưng.
Mẹ ta khoai sắn đã từng,
Hạt cơm lấp lánh dành chừng cho con.
Tháng ba nắng đốt ruộng đồng,
Nắng chia cho mẹ lưng còng nhiều hơn.
Quanh năm áo mẹ vai sờn,
Vết chai thành đá năm hơn tháng dài.
Lời thơ như lay động con tim người đọc sao mà “…cảm xúc cứ trào dâng trong từng con chữ, len lỏi tận ngóc ngách tâm hồn người đọc. Lời thơ vừa thiết tha vừa sâu lắng, …”
Bài và lời bình rất hay toàn là những cây bút siêu đẳng anh Nguyên Lương nè, anh Huỳnh Ngọc Tín nè, anh Khánh Luận nà mà còn có cả Kim Đức nữa. Có lẽ TT không còn lời nào để nói thêm nữa rồi.
Có lẽ TT không còn lời nào để nói thêm nữa rồi, TT. PTC xin nói thêm là cảm ơn TT nhiều lắm.
Chúc vui, khỏe, trẻ.
Thu Thủy ơi,
Đọc bài thơ của Cương, mình nghĩ đến Mẹ bao nhiêu thì cũng nghĩ đến Mấy Chị gái, mấy Em gái trên HX bấy nhiêu. TCS cũng yêu Mẹ ông nhiều lắm, ông viết rất nhiều bài nhạc về Mẹ. Tình Mẹ-Con chỉ có thể đầy hơn chứ không bao giờ vơi đi. Mấy Chị, mấy Em ai cũng là Mẹ nên bài thơ của Cương chỉ để khẳn định thêm. Mỗi khi đau khổ, buồn rầu, đứa con nào cũng kêu lên hai tiếng MẸ ƠI!
Thương lắm những bà Mẹ Việt Nam.
NL
Biết ngay mà, anh nói gì thì nói rồi cuối cùng cũng mấy chị em thôi!
“..cảm xúc cứ trào dâng trong từng con chữ, len lỏi tận ngóc ngách tâm hồn người đọc. Lời thơ vừa thiết tha vừa sâu lắng, …”
Chỉ bao nhiêu cũng đủ nói lên bài thơ của PTC hay đến cỡ nào.
Tặng Phan Thanh Cương mấy câu thơ về mẹ , mình com, mà Hương xưa ghi lại.
* Mẹ ơi!
Thuở còn Mẹ đời con sung sướng quá!
Đâu nghĩ rằng sẽ có ngày Mẹ mãi xa con
Còn trời còn nước còn non
Nhưng hình bóng Mẹ đâu còn Mẹ ơi!
* Mẹ ơi!
Con đơn côi bật khóc bên trời
Con xa Mẹ sống đời lữ thứ
Mẹ của con giờ không còn nữa!
Hiu hắt buồn con khóc Mẹ Mẹ ơi!
HNT ơi, bạn đưa mình lơ lững giữa tầng mây, cho mình xuống đi, ngợp quá, ở trên cao quá mình cảm ơn bạn không nghe đâu.
“Mẹ ta từ ngọn gió xa,
Mùa xuân trong gió còn là tiếng xưa,
Tiếng xưa là tiếng nôi đưa,
Ơi cây vú sữa sớm trưa thẩm màu…
Trông con, tay vỗ vào nhau,
Có con muỗi nhỏ ra màu đỏ tươi.
Mùa đông rét đến run người,
Mẹ ôm, con ấm, lạnh ngoài sau lưng.
Mẹ ta khoai sắn đã từng,
Hạt cơm lấp lánh dành chừng cho con.
Tháng ba nắng đốt ruộng đồng,
Nắng chia cho mẹ lưng còng nhiều hơn.
Quanh năm áo mẹ vai sờn,
Vết chai thành đá năm hơn tháng dài.
Duyên tình con lỡ rẽ hai,
Hiện lên trán mẹ thêm vài vết nhăn.
Xưa tre lớn bởi đọt măng…
Nay con già bởi nhọc nhằn mẹ ơi.
Gió xuân từ đất lên trời…
Làm sao mẹ biết con ngồi ở đây,
Phải chi có một bông nhài,
Để trên mộ mẹ rồi cài áo con.”( Phan Thanh Cương)
” Ta về thì mẹ đã xa
Đâu còn tiếng mẹ rì rà sớm trưa
Đâu còn tiếng hát ầu ưa
Ru con con ngủ mẹ đưa khẽ khàng
Nhớ khi trời nắng chang chang
Một thân lặn lội bẽ bàng mẹ ơi
Suốt đời mẹ chẳng nghỉ ngơi
Phần con áo ấm, mẹ thời rét căm
Con đây, sao mẹ lại nằm
Lặng yên không nói một lời mẹ ơi!
Mẹ yêu con nhất trên đời
Con về sao mẹ vội rời con đi
Ngày xưa mẹ nói những gì
Giờ đây mẹ bỏ con đi mất rồi
Đời con mất mẹ rồi sao?
Bơ vơ đất khách mẹ nào có hay
Mẹ ơi con Mẹ đây này
Làm sao con được những ngày như xưa
Khi còn có Mẹ sớm trưa
Mẹ ru con ngủ à ưa sáng chiều!(HNT)
Cảm ơn Phan Thanh Cương đã cho mình cảm xúc để viết lên những lời này mà trước đây mình chưa bao giờ viết được.
Đọc bài thơ của PTC xúc động quá & hay vô cùng… mà bài bài thơ của HNT cũng quá tuyệt…. đọc xong 2 bài thơ bài nào cũng quá nhiều cảm xúc làm chị bàng hoàng & nhớ mẹ chị quá! Cám ơn PTC & HNT nhiều nhe!
Cảm ơn chị Kim Loan đã chia sẻ với bài Trong Gió Xuân.
Em bận làm ca tối nên không đến uống cà phê cùng chị, K Mai anh D Lữ …, tiếc thật. Em hẹn chị lúc khác nhé.
Chúc chị vui hơn năm ngoái.
Đúng như Chị Loan nói. Chú Tín bị điện giật rồi và luồn điện đó chạy qua anh. Đọc bài thơ của Chú mà anh thương thêm Mẹ của mình.
Những đứa con trai thương Mẹ đều được Mẹ phù hộ cho dời suông sẻ, bình yên.
NL
Hai bài thơ hay đẩm lệ, đọc lên nghe nghèn nghẹn khó tả
Chúc mừng 2 anh PTC/HNT
KM hay là Khảo Mai đây?
Cảm ơn KM nhiều.
Đúng là Khảo Mai đó anh
Chúc mừng bạn.
Cảm ơn Minh Kiên với lời bình thật hay.Đúng là bài thơ của Phan Thanh Cương đã làm anh xúc động.Mười năm xa mẹ, khi hay mẹ đau về đến nơi thì mẹ không còn nữa, không còn nỗi đau nào hơn thế, mười năm đăng đẳng đợi chờ để rồi khi con về mẹ không thể nói lời nào được với con.Mẹ nằm đó , mẹ có biết đâu là con mẹ đã về, đang ngồi bên mẹ, đang nhìn mẹ mà lòng xót xa vô hạn.
Thấy mọi người làm thơ nhớ Mẹ, anh cũng muốn làm lắm, nhưng như anh Lương nói anh chỉ ăn ké thôi.
Minh Kiên viết cảm nhận về hai bài thơ của PTC và HNT thật sâu sắc và hay quá!Minh Kiên viết ” Lời thơ như tiếng khóc đau đớn từ sâu thẳm trái tim con. Mẹ đang nằm đó nhưng chẳng thể nói một lời. Mẹ yêu con đó nhưng khi con về sao mẹ lại ra đi” như thấu rõ nỗi lòng của anh HNT.
Cảm ơn 2 tác giả đã mang lại cảm xúc rất cảm động về mẹ như nói hộ tấm lòng của những người con không còn mẹ. Và là lời nhắc nhở đối với những ai đang còn mẹ: Hãy trân trọng những giờ phút ngắn ngủi, thấy được niềm hạnh phúc khi đang được ở bên mẹ để yêu thương mẹ nhiều hơn!
Minh Kiên ơi!
Anh vừa nhắn tin cho chị Nguyentiet rằng anh đã trả lời comment của chị, sau đó đọc lời bình của em, bây giờ anh hiểu lý do mà hai chị em đã kết nghĩa: tế nhị, sâu sắc .
Anh mong có thời gian nhiều hơn để nói chuyện cùng em, biết đâu anh cũng có cuộc sống nội tâm giống em và chi NT.
Chúc em vui, sáng tác đều tay nhé.
Tất cả những tác phẩm viết về Mẹ đều hay và bài thơ trên cũng không ngoại lệ.Cám ơn tác giả.
Tất cả những tác phẩm viết về Mẹ đều đáng yêu nhưng hay thì là chuyện khác.PTC nghĩ vậy. Cảm ơn Tuệ Minh nhé. Chúc khỏe, vui.
Bài thơ hay lắm… phải chi có một bông nhài. Mình hơi thắc mắc tại sao bạn dùng..bông nhài. giải thích cho mình hiểu rỏ hơn nhé. cám ơn bạn.
Đơn giản vì nó màu trắng , màu của mất mẹ. Hơn nữa mẹ mình khi còn sống biết mình hoa nào cũng chưng cúng cả. Cảm ơn câu hỏi của bạn.
Tết về quê chắc vui nhỉ.
Thân mến.
Mẹ ta từ ngọn gió xa,
Mùa xuân trong gió còn là tiếng xưa,
Tiếng xưa là tiếng nôi đưa,
Ơi cây vú sữa sớm trưa thẩm màu…
Hình ảnh mẹ quê thật đẹp.
PTC nhờ cây vú sữa để tưởng tượng thêm về nguồn dinh dưỡng tuổi ấu thơ thôi ạ. Cảm ơn H Vy đọc để lại comment.Chúc vui.
Những lời còm và thơ họa của các anh chị dành cho PTC hay lắm, sức truyền cảm của bài Trong Gió Xuân rất lớn.
MT chúc mừng cậu.
Đúng rồi, những comment và những bài họa đáng trân trọng. Cảm ơn MT, Hẹn gặp ngày họp trường. Chúc khỏe.
Chào Phan Thanh Cương! Đọc bài thơ Trong Gió Xuân của em thấy xúc động và nỗi nhớ Mẹ lại chợt quay về:Đau đáu và quay quắt…
Cứ mỗi lần tết đến là em nhớ mẹ, chắc ai cũng vậy.
Cảm ơn nỗi lòng sẻ chia của anh. Không gặp anh chiều nay, tiếc thật.
Mến anh.
Chúc mừng bạn có bài thơ thật hay thật ngậm ngùi
PTC đã rút ruột viết nên bài thơ này
Cảm ơn anh N Xuân Đóa với cảm tưởng này, Không rút ruột viết là không có thơ cho mẹ.
Chúc anh khỏe, sáng tác đều tay.
Gió xuân từ đất lên trời…
Làm sao mẹ biết con ngồi ở đây,
Phải chi có một bông nhài,
Để trên mộ mẹ rồi cài áo con.
Cho những ai.. cho những ai …không còn mẹ!
Nhớ mẹ,yêu mẹ,… nhiều nhiều,..nhớ …nhớ lắm!
Cảm ơn Thỏ Con nhiều, Mong thỏ con mỗi ngày một lớn. Chúc mau lớn.
Đọc hai bài thơ về MẸ của Phan Thanh Cương & Huỳnh Ngọc Tín hay quá, thật sự chị bùi ngùi xúc động vô cùng và không ngăn được nước mắt nhớ thương Mẹ của chị, cảm ơn hai tác giả rất nhiều.
Hai khổ thơ rất hay của 2 tác giả mà chị thích nhất:
Gió xuân từ đất lên trời…
Làm sao mẹ biết con ngồi ở đây,
Phải chi có một bông nhài,
Để trên mộ mẹ rồi cài áo con.(PTC)
…
Mẹ ơi con Mẹ đây này
Làm sao con được những ngày như xưa
Khi còn có Mẹ sớm trưa
Mẹ ru con ngủ à ưa sáng chiều!(HNT)
Không biết HNT có vào đây nữa không, em và HNT cảm ơn chị Kim Chi rất nhiều. Nhớ nụ cười hiền của chị.
Chúc chị mãi vui.
« Mẹ ta từ ngọn gió xa,
Mùa xuân trong gió còn là tiếng xưa,
Tiếng xưa là tiếng nôi đưa,
Ơi cây vú sữa sớm trưa thẩm màu… »
Bài thơ« Trong gió xuân », cái chân tình nhớ&nghĩ về “Mẹ” thật sâu lắng ,đầy cảm xúc_ thả vào nhịp 6/8 thật mượt ,êm như “tiếng xưa” mẹ từng « ru » con bằng cả cuộc đời lam lũ của mẹ hằn sâu …nổi nhớ !
Anh PTC viết về « Mẹ » thật hay ,đọng nhiều hình ảnh…Xin chúc mừng Anh và nhớ viết « thim » về mẹ đở chúng ta lại… « ngấu nghiến » núm vú mẹ ngày xưa Anh hén !
Thích làm thơ tình hơn viết về mẹ, đây là cái bệnh của không ít nhà thơ, trong đó có PTC.
PTC sẽ cố viết theo yêu cầu của NNT, núm vú nào cũng được phải không ?
Chúc NNT sáng tác đều, khỏe, vui.
“Gió xuân từ đất lên trời…
Làm sao mẹ biết con ngồi ở đây,
Phải chi có một bông nhài,
Để trên mộ mẹ rồi cài áo con.”PTC
Minh Nguyên cũng vừa tiễn mẹ nên rất xúc động khi đọc bài thơ Tong Gió Xuân của Phan Thanh Cương. Cảm ơn tác giả nhiều lắm
Cảm ơn Minh Nguyên, vừa rồi K Mai có gọi PTC uống cà phê do MN khởi xướng, nhưng PTC không đến được, hẹn lúc khác nhé.
Chúc vui.