Tác giả: Dạ Tịnh
LY BIỆT
chiều nay, có người đi, như khói
điếng hồn, mây trắng lạc trên không
con chim trói cột, buồn trăng xế
nước mắt, mờ theo bóng mây bồng Continue reading
Tác giả: Dạ Tịnh
LY BIỆT
chiều nay, có người đi, như khói
điếng hồn, mây trắng lạc trên không
con chim trói cột, buồn trăng xế
nước mắt, mờ theo bóng mây bồng Continue reading
Tác giả: Trần Hồ Dũng
Đất trời vô thủy vô chung
Suối sông vô lượng, phù dung vô tình
Đằng sau ánh mắt em nhìn
Xin cho hỏi nhỏ, có hình bóng tôi ?
Tác giả: Đinh Tiến Luyện
với một người thơ nữ
chiếc lá vàng ấy không tìm được mùa thu
tình nhân mồ côi nhặt nhạnh những mảnh vỡ gom thành gia tài trong di chúc
xới mãi những nỗi đau Continue reading
Tác giả: Huệ Thu
Soi guơng tôi thấy tôi buồn
tôi khoác cái áo, tôi choàng thêm khăn
Tôi nhìn tôi thấy Thanh Xuân
của ai vậy nhỉ, dám không là mình?
Cái thời tôi tóc rất xanh
đôi môi rất đỏ…nay hình như xa! Continue reading
Tác giả: Quan Dương
Trưa dậy thì nắng liếm làn da non
Mùi con gái trở mình thơm rưng rức
Khi em qua gió hùa hương bay ngược
Tôi mở hồn lượm nắng dựng vào trong Continue reading
Tác giả: Lê Vĩnh Ngọc
bổng dưng anh trở thành thi sĩ
làm thơ và thấy một tình yêu
con dế mèn đêm mưa còn gáy
uống cà phê mà thấy nhớ em Continue reading
Tác giả: Từ Kế Tường
Nhớ em. Ta mở cửa ngày
Nắng lên thềm vắng hương bay vẫn là
Mùi thơm sợi tóc chẻ ra
Em cho ta giữ hôm qua để về Continue reading
Tác giả: Trần Dzạ Lữ
Chữ tâm của một hồng nhan
Đẹp như sen nở giữa đầm lầy xưa…
Em về thọ chút ơn mưa
Nghe kinh bát nhã hồn vừa tịnh yên Continue reading
Tác giả : Vương Anh Đào
sao thưa đôi cánh nhẹ nhàng
ngàn hoa nhung thắm dịu dàng tím loang
mây trôi ngơ ngác bàng hoàng
tím buông sắc thắm hoang mang góc trời
Tác giả: Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
Hình ảnh của hai cặp vợ chồng già trên lối mòn nắm tay nhau tản bộ trên con đường mà mỗi buổi sáng ..
.Họ tay trong tay, thong thả bên những bước không ngay, chiếc áo dày hơn hôm qua , có lẽ vì thời tiết đã bắt đầu trở gió heo may, đất trời đang mời gọi gió thu sang.
Bên lối rẽ vào một công viên nhỏ, họ ngồi xuống chiếc ghế đá đầu tiên, và sửa cho nhau vuông khăn trên đầu bị xô lệch, hai bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau…Chỉ cần nhìn lối trang phục trên người họ tôi cũng biết rằng :”Trời đã chớm sang thu”