Ướt Chung Một Cơn Mưa

truyện của quỳnh

Là vậy đó – anh nói. Khi em còn ở Sài Gòn, cùng một thành phố, dù có khi chẳng gặp nhau, vẫn có thể ướt cùng nhau cơn mưa tháng sáu. Anh từ phía đầu này thành phố đi vào trung tâm, em trên xe bus đi từ phía đầu kia thành phố cũng vào quận 1 và bước xuống xe không dù co ro hứng những giọt mong manh rơi xuống chỉ đủ ướt tóc. Tụi mình đi lướt qua nhau vẫn mong có một lần ngước nhìn và chạm phải ánh mắt rất quen. Bước vào trong trạm chờ, em bấm vào messenger :”Anh đang ở đâu?” Dòng tin trả lời từ tên anh nhấp nháy :”Anh đụt mưa dưới hầm chui cầu vượt nè”. Rất gần, đúng không, nhưng vẫn chưa đúng lúc gặp nhau tình cờ, em mỉm cười bước lên chuyến bus kế tiếp. Continue reading

Người Thầy Đầu Tiên

Nhà Giáo Thảo Linh Chi

Đếm những sao về cuối nẻo xa
Lòng dâng nỗi nhớ tuổi thơ ngà
Lưu dòng chữ thắm lời Cha thoả
Giữ cánh hồng tươi tuổi Mẹ qua
Để rọi lòng con nguồn sáng đẫm
Rồi ươm giữa dạ quãng xanh ngà
Ngày đi điểm lại thời gian khoả
Trọng kính thương Thầy khổ với ta.
TLC. 20/11/2020

Continue reading

Chuyển ngữ một bài thơ của nhà thơ TAGORE

Tác giả: Nhà Giáo Trần Thị Cổ Tích

POEM 64

I can not remember my mother .
Only sometime in the midst of my play
A tune seems to hover over my playthings
The tune of some song that she used to hum
while rocking my cradle .
I can not remember my mother .
But when in the early autumn morning
The smell of the Shiuli flowers floats in the air . The scent of the morning service in the temple comes to me as the scent of my mother . Continue reading

Nghìn Năm Còn Vọng

Truyện kí của Nhà Giáo Nguyễn Đoan Tuyết

Câu chuyện bắt đầu từ những món quà nhỏ mà tôi đã mang từ Phố Núi ra tận một vùng quê xa xôi ở miền Bắc thuộc ngoại thành Hà nội, một chuyến đi vì nghĩa tình hơn là đi tham quan du lịch. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được đặt chân đến vùng đất nghìn năm văn hiến này và cũng là lần đầu được biết mặt một bà bác dâu -theo cách gọi của người miền Trung quê tôi đối với bà vợ của ông bác do ông đã làm rể ở đất này – còn bà bác thì có lí do rất riêng để không theo về quê chồng như phần đông các bà vợ có chồng tập kết ra Bắc. Continue reading

Con Đường Xưa Ta Đi

Tác giả: Nhà Giáo Trần Ngọc Phương

Con đường đất

Khoảng thời gian nào đó trong đời, ta sẽ có một khoảng lặng, một khoảng ngưng của thời gian, mà nhớ về đoạn đường đi qua. Những con đường xưa ta đi. Thuở niên thiếu là con đường từ nhà đến trường, con đường lập lại hằng ngày hằng tháng hằng năm, khó quên. Con đường càng dài, kí ức về nó càng nhiều. Continue reading

Vu Lan Nhớ Mẹ

Tác giả: Nhà Giáo Đặng Nguyễn

Chưa vào hẳn thu mà lá đã rơi nhiều. Gió cũng lao xao hơn. Những cơn mưa dồn dập đổ về không ngơi nghỉ. Tôi ngu ngơ hỏi thầm câu ngớ ngẩn… Mưa Ngâu chăng?.. Mưa Ngâu bắt cầu Ô Thước nối hai đầu nỗi nhớ. Sao nơi này tôi chỉ thấy giọt mưa buồn xa Mẹ, đang trút xuống giăng kín cả đất trời. Còn giọt tương phùng, chúng chơi vơi tận nơi nào tôi không tìm thấy được.

Continue reading