Hòn Vọng Phu

Tác giả: Nguyễn Đoan Tuyết

Nỗi niềm của người chinh phụ mà thi ca VN ta từng nói đến trong Chinh phụ ngâm của Đoàn Thị Điểm, Hòn Vọng Phu 1-2-3 của ns Lê Thương đã làm lay động bao trái tim và làm ta thêm oán ghét chiến tranh dù bất cứ nơi đâu
Hòn Vọng Phu là biểu tượng của Tình Yêu chung thủy, đồng thời cũng là những đau khổ mất mát mà các đôi lứa phải gánh chịu do chiến tranh gây ra
Mình cũng cảm tác một bài về hình ảnh đáng trọng mà đáng thương này của người phụ nữ

Continue reading

Viết Cho Ngày Gặp Bạn

Tác giả: Đặng Nguyễn

Chia tay các bạn đã lâu… nhưng âm vang bài hát trong lần gặp mặt hôm ấy vẫn còn vang vọng trong tôi. Bởi lời hát quá dễ thương,lại gần gũi với hầu hết tâm trạng chúng tôi hôm ấy.
… Bạn bè thân yêu cách xa lâu rồi
Giờ ngồi bên nhau hát ca vui đùa
Truyền lại cho nhau hơi ấm bạn bè…” Continue reading

Miền Nhớ

Tấc giả: Hải Tâm

Ở đây, nhịp sống khá chậm rãi. Buổi sáng, cứ ra quán ngồi uống một tách cà phê, sẽ thấy mọi thứ chung quanh như trôi qua một cách bình yên, lặng lẽ và khôn cùng. Lặng lẽ như thể cả không gian này hàng trăm năm vốn đã như thế. Yên ả đến mức có thể nghe được bước chân trên hè phố, ngọn gió lùa qua những hàng cây, tiếng lá rơi khô trên một góc đường, trên lối đi quen. Hương nguyệt quế bình yên từ đâu đó cuối khu vườn xanh mát thoảng lại thật gần, quanh quất mãi trong lòng viễn khách. Và dường như có cả mùi thơm của những giọt nước thanh khiết từ một cơn mưa về sáng còn đọng lại trên tán cây xanh dịu mát ven đường.
Ngồi quán, khách vẫn giữ thói quen vừa uống cà phê vừa nhẩn nha cúp hạt dưa. Những hạt dưa bé xíu; tanh tách trên môi ai đó gợi nhớ vô cùng đến những ngày xuân nào, trong chiều kích thời gian xưa cũ. Ngày ấy, thưởng xuân là cái thú thanh tao. Tiết trời lành lạnh, chủ thư thả ngồi hãm ấm trà sen ấm sực và cùng khách cắn ít hạt dưa, thì thoảng mời nhau lát mứt gừng; từng câu chuyện cứ thế nối nhau không dứt. Mãi chuyện trò để khi nhìn ra cánh cửa thời gian thì xuân đã vội qua, đâu đó mất rồi! Continue reading

Đi Hết Một MùaTrăng

Tác giả: Tống Văn Thụy

Chuyến đi cùng 5 khách Québécois rong ruổi từ Nam ra Bắc cuối cùng khép lại trung tuần tháng 3/2020 khi đại dịch Covid-19 bắt đầu. Đành nghỉ chơi, nằm nhà đọc sách chờ đợi một ngày mai tươi sáng hơn, biết đâu có thể lại dọc đường gió bụi. Năm tháng trôi nhanh, tuổi trẻ bay vèo, chân bước thấy mỏi… nhưng nỗi nhớ những dặm đường lữ thứ vẫn còn đó. Nhớ lần dừng chân bên bờ sông Đà trong bóng chiều nhập nhòa phố thị Lai Châu, nhớ bóng cây gạo hoa màu xác pháo, lẻ loi trên đoạn đường mùa xuân Yên Minh đi Hà Giang, nhớ mấy bản làng mất hút nơi thung lũng xanh đen trong khói lam chiều miền xa Bảo Lạc, Cao Bằng…

Mùa hè 2022, khi những quy định phòng chống dịch bớt khắc nghiệt, giám đốc một công ty du lịch ở Sài Gòn điện thoại thăm hỏi luôn tiện đề nghị tôi có thể dẫn một đoàn khách Pháp khá đông đi xuyên Việt, tập trung hai vùng Tây Bắc-Đông Bắc, trong khoảng 25 ngày. Tôi từ chối vì tự lượng sức mình không kham nổi. Sang thu, cô lại điện thoại. Lần này, tôi nhận lời vì muốn thoát vòng cương tỏa phong kín đời mình trong gần ba năm dịch giã. Tôi thèm trời rộng sông dài. Mơ những chuyến đi.

Chúng tôi đón khách ở phi trường Tân Sơn Nhứt trung tuần tháng 11/2022, đoàn 67 khách vùng Belfort, miền Franche-Comté, gần dãy núi Vosges, giáp ranh Đức, Thụy Sỹ. Họ là thành viên Hiệp Hội Thể Thao và Dã Ngoại Belfort/CBL nên đều quen biết nhau. Đó là thuận lợi đầu tiên vì đoàn khách đông, tuổi cao, lại đi dài ngày. Đoàn chia làm hai nhóm với hai xe 45 chỗ, đánh số 1, 2. Tôi phụ trách xe số 1, anh bạn “gai” trẻ xe số 2. Khi đến ga Ninh Bình, đường sá vùng Tây Bắc-Đông Bắc không thuận tiện cho xe 45 chỗ, đoàn sẽ phân thành 3 xe cho đến khi về Hà Nội. Continue reading

Cô Gái Xếp Hoa Giấy

Tác giả: Quyên Di

Lương sinh nhà nghèo, ham học, đêm ngày đọc sách ra rả như cuốc kêu mùa hè.
Một hôm đang đọc sách, Lương sinh có cảm giác như ai đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài cửa sổ có bé gái mắt tròn đen láy như hạt nhãn, môi xinh chúm chím như hoa hàm tiếu. Ngỡ là trẻ con hàng xóm, sinh liền đứng lên, mở cửa cho vào, miệng hỏi: “Em bé, cho cái kẹo đây này. Thích kẹo vừng hay kẹo bột?” Chả là trẻ con hàng xóm hay sang nhà Lương sinh chơi vì biết Lương sinh thích ăn vặt. Cứ khi trẻ con đến thì chàng lại cho chúng cái bánh, cái kẹo có sẵn trong lọ.
Cô bé ung ung bước vào, trả lời rằng: “Chả thích kẹo vừng, chả thích kẹo bột.” Hỏi: “Thế cho cái bánh đa to tướng nhé?” Đáp: “Chả thích bánh đa to tướng.” Lại hỏi: “Thế thích gì?” Trả lời: “Thích nghe đọc sách.” Continue reading

Mấy suy gẫm về André Malraux và “Thân Phận Con Người”

Tác giả: Trần Ngọc Phương

Biết trả lời sao.

Khi chinh chiến đang tràn lan.

Gieo tóc tang điêu tàn… (DK)

Chiến tranh, cũng lại chiến tranh, không ở trên quê hương mình thì cũng xảy ra nơi nào đó trên quê hương người. Luôn luôn là thế. Mãi mãi là thế. Những năm tháng sống trong lo sợ thấp thỏm giữa hai lằn đạn, luôn hiện diện trong tâm khảm kí ức của những con người đã từng trải qua thời ấy. Những quan điểm, những cái nhìn về con người thời vừa trưởng thành thường được giữ nguyên không thay đổi cho đến cuối đời. Ấn tượng về một người nào hay một ai đó ngày xưa, đến nay, nhiều năm tháng trôi qua, nhiều biến cố xảy đến, nhưng vẫn hiếm khi làm ta thay đổi ý kiến về người ấy. Chiến tranh làm người ta thường nghĩ đến thân phận con người. Có sống trong chiến tranh người ta mới có ý thức dữ dội về số phận con người. Và sự suy nghĩ ấy cứ âm thầm và liền lĩ trong suy tưởng và trong kí ức anh ta cho dù hoàn cảnh bên ngoài đã bình yên, xã hội đã thay đổi. Continue reading