Tác giả: Quế Hương
Suốt thời niên thiếu, tôi nghiện hương vị tết phả ra từ căn bếp chị Thời. Hương vị ấy ăn sâu bám mãi trong lòng tôi, dai dẳng, da diết mỗi độ xuân về.
Sau tiết đại hàn, khi mưa chỉ còn lất phất, lâm thâm và rét đã đằm đi, dịu lại, cây mai vàng trảy lá sớm của chú Tâm lác đác vài nụ chúm chím, chị Thời bắt tay chuẩn bị tết. Từ bên ni hàng rào chè tàu ngăn hai nhà, tôi thấy chị tất bật đi về với những giỏ xách nặng trĩu.
Mẹ nhìn qua lẩm bẩm: “Cái con giỏi thiệt! Tao mà là thằng Tâm…” – Mẹ bỏ lửng câu nói nhìn chú Tâm đang ngồi thẫn thờ ngắm nắng, lắc đầu.
“Mai nắng to không anh Tâm ? ” – chị Thời nhìn chú, hỏi qua rào. Chú Tâm nhìn trời ngâm nga: “Trời mưa thì mặc trời mưa. Tôi phơi dưa món…trời chừa tôi ra”. Chị tủm tỉm cười bắt tay làm dưa món. Nhìn chị tỉ mỉ tỉa dưa mà không nỡ ăn. Ngọn lá, cây thông, hoa đào, trái lựu bằng đu đủ đẹp như ngọc; những con thú bằng cà rốt, su hào xinh như đồ chơi. Có một năm chú Tâm dự báo thời tiết không đúng, chị phơi dưa vào ngày không được nắng. Dưa thiu, chị ỉu xìu, còn chú Tâm quạt lửa than cho chị ngồi hong đến nửa đêm. Cái thẩu dưa món không trắng ấy chị gọi là “dưa – nắng – ốm !”.
Continue reading →