Tác giả: Trần Ngọc Phương
Biết trả lời sao.
Khi chinh chiến đang tràn lan.
Gieo tóc tang điêu tàn… (DK)
Chiến tranh, cũng lại chiến tranh, không ở trên quê hương mình thì cũng xảy ra nơi nào đó trên quê hương người. Luôn luôn là thế. Mãi mãi là thế. Những năm tháng sống trong lo sợ thấp thỏm giữa hai lằn đạn, luôn hiện diện trong tâm khảm kí ức của những con người đã từng trải qua thời ấy. Những quan điểm, những cái nhìn về con người thời vừa trưởng thành thường được giữ nguyên không thay đổi cho đến cuối đời. Ấn tượng về một người nào hay một ai đó ngày xưa, đến nay, nhiều năm tháng trôi qua, nhiều biến cố xảy đến, nhưng vẫn hiếm khi làm ta thay đổi ý kiến về người ấy. Chiến tranh làm người ta thường nghĩ đến thân phận con người. Có sống trong chiến tranh người ta mới có ý thức dữ dội về số phận con người. Và sự suy nghĩ ấy cứ âm thầm và liền lĩ trong suy tưởng và trong kí ức anh ta cho dù hoàn cảnh bên ngoài đã bình yên, xã hội đã thay đổi. Continue reading