Category Archives: Ngôn Tình

Ướt Chung Một Cơn Mưa

truyện của quỳnh

Là vậy đó – anh nói. Khi em còn ở Sài Gòn, cùng một thành phố, dù có khi chẳng gặp nhau, vẫn có thể ướt cùng nhau cơn mưa tháng sáu. Anh từ phía đầu này thành phố đi vào trung tâm, em trên xe bus đi từ phía đầu kia thành phố cũng vào quận 1 và bước xuống xe không dù co ro hứng những giọt mong manh rơi xuống chỉ đủ ướt tóc. Tụi mình đi lướt qua nhau vẫn mong có một lần ngước nhìn và chạm phải ánh mắt rất quen. Bước vào trong trạm chờ, em bấm vào messenger :”Anh đang ở đâu?” Dòng tin trả lời từ tên anh nhấp nháy :”Anh đụt mưa dưới hầm chui cầu vượt nè”. Rất gần, đúng không, nhưng vẫn chưa đúng lúc gặp nhau tình cờ, em mỉm cười bước lên chuyến bus kế tiếp. Continue reading

Gửi Gió Cho Mây Ngàn Bay

Tác giả: Phạm Xưa

Anh K. thân
Sáng nay, mở mesenger, nhận thư anh gởi, vội lướt qua mà  lòng bồi hồi bao kí ức ngày xưa lại hiện về như mới hôm nào đây….vâng, như mới hôm nào B còn là cô giáo sinh nhỏ bé dưới mái trường SPQN, mái trường ghi dấu tuổi thanh xuân của của B và anh T, và cũng như ngày xưa, anh lúc nào cũng muốn làm chim xanh cho hai đứa B và anh T. Continue reading

Ông Nội Huế Và Bà Nội Đà Lạt

Tác giả: Mây Xưa

* Trăm năm trước thì ta không gặp
Trăm năm sau biết có gặp lại không?( Khuyết Danh)

Ông nội Huế và bà nội Đà Lạt vốn là đôi bạn ngày xưa cùng học một lớp, họ đã có một thời sinh viên thơ mộng dưới mái trường DHSP Huế, bẳng đi một thời gian mấy chục năm xa cách, theo phong trào ” tìm về trường xưa, bạn cũ” họ được gặp nhau ở cái tuổi ” cổ lai hy” bây giờ cả hai người ai cũng có một đại gia đình vợ chồng con cháu sum sê, chuyện xưa tích cũ thôi thì kể lại biết bao giờ nguôi… Continue reading

Hoàng Hôn

Tác giả: Hạt Dưa

Hai người cùng bước chầm chậm lên ngọn đồi quen thuộc , đã chín năm nay họ thường đến đây để ôn chuyện cũ . Gần mười năm rồi , nàng đã già hơn xưa , nhưng người đàn ông bên cạnh nàng không già chút nào , vẫn còn thấy thanh xuân ở nụ cười chàng , nụ cười trẻ trung , tự tin như chín năm về trước :

– Sang năm ngày nầy , mình liên hoan thật hoành tráng nghe.

Người nữ lắc đầu .Chàng hồn nhiên quá , và nàng không thể nói cái điều nàng quyết tâm sẽ nói trong hôm nay Continue reading

Một Đời Người

Tác giả: Nguyệt Sầu

CHƯƠNG I : BẠN NHỎ

Giờ ra chơi tại một ngôi trường tiểu học ở miền biển.
Hai bé gái vừa đi vừa mút chung một cây kẹo que.Con bé thấp hơn sau khi trao kẹo cho bạn chu mỏ nũng nịu: – Kẹọ ngon mà anh Ngọc kẹo quá, ăn chung không đã, hôm sau Thùy nhớ nói anh mua thêm cho Vân một cây nữa nghen. Con bé tên Thùy cười hiện hai cái núng đồng tiền dễ thương:-
– Vân đâu phải phải là em anh Ngọc mà đòi phần, tham quá.
Nhỏ Vân quyết liệt:
-Vân cũng là em mà từ bây giờ cho đến cuối đời!
– Không Vân chỉ là bạn của em gái chứ đâu phải là em gái hi hi …Nói xong Thùy chạy ra xa để nuốt trộng phần kẹo còn lại, con bé nghĩ :Đây là phần của mình mà , Vân ăn ké thôi, ăn ké thì phải chịu ít hơn người ta một chút chớ…. Continue reading

Năm Mới …Đừng Ghen

* Tặng Sơn Anh và năm 2057

Nàng biết rồi! nàng biết rồi! chàng muôn năm luôn chụp cho nàng cái mũ ghen to tướng, mà nàng có biết ghen là gì đâu? nghe chàng khen cô X có đôi mắt nai ngơ ngác nàng góp ý cho vui cửa vui nhà:- Anh thích cô ấy hả? vậy là bị chàng la lên :- Lại ghen rồi, nói như mê sảng, nàng tức quá phen nầy giận hờn cho chàng biết tay nhưng mà nàng đâu đủ can đảm giận lâu nhất là khi bị cáo trổ tài làm lành nàng bằng câu kinh điển đầy mê hoặc:- Em yêu,lại đây anh cho coi bài thơ mới làm.
Vậy là bao nhiêu giận hờn bay đi mất nàng hăm hở chạy lại ngấu nghiến, coi thử anh chàng vẽ vời mình ra sao?, vừa đọc câu đầu tiên nàng đã xịu mặt:
-Không phải cho em rồi anh có bao giờ kêu em là bé đâu mà trong thơ cứ bé bé em muốn nổi khùng .
Chàng vẫn còn say sưa trong dòng chảy văn học:
– Ừm, thi vị hóa một chút cho thơ mộng mà.

Continue reading

Nuôi bệnh

* Tặng năm 2057 và Sơn Anh

Hai người ngồi ghế đá ngoài sân tâm sự, gió thổi miên man làm nàng rùng mình, nhớ chuyện cũ, nàng hỏi:

– Anh có còn ho hen cảm cúm như hồi xưa không? Chàng lắc đầu:
– Làm sao anh dám đau khi mà Bác sĩ gia đình bỏ anh đi mất tiêu.
– Còn mấy cô em văn nghệ đâu rồi?
– Mấy cô ấy cưới chồng tuốt luốt, anh mồ côi từ đó đến nay.
Nàng vò mái tóc bạc của chàng mắng yêu:
– Xạo muôn năm .

Continue reading

Sợi Tóc

Tác giả: Sơn Em

* Tặng năm 2057 và Sơn Anh

Sau 45 năm họ gặp nhau tại nhà chàng, vẫn là căn nhà cũ đơn sơ, gọn gàng, sạch sẽ, nhà của một người đàn ông độc thân lâu năm với ba cái PC và một cái laptop đời lâu lắc, có lẽ chàng đã không còn xử dụng máy tính từ nhiều năm nay. Chàng đã già, nhưng mà nàng cũng đâu còn trẻ trung nữa, nàng nói:
-Bây giờ thì em già bằng anh rồi, thật đấy.
Chàng cười:
-Em khờ ơi! ngày hôm nay anh đợi lâu quá nên mới già chứ hôm qua thì anh còn trẻ măng.
Nàng trêu chàng:
-Anh vẫn như xưa xấu wắc lạ lùng.
Chàng trêu lại:
-Xấu wắc mà có người chết lên chết xuống mới lạ.

Continue reading

Quới Nhơn

Tác giả: Lão Bà Bà

 

Lâu thật lâu, anh gặp lại chị. Chị đã khác xưa rất nhiều. Ngày mới gặp anh chị là cô thiếu nữ thường vận đồ trắng với hai cái nơ đỏ trên mái tóc. Còn bây giờ chị là thiếu phụ già dặn hơn nhiều so với số tuổi.

Chị hơi buồn khi nghe anh nhắc lại thời hoàng kim của mình:

-Có sao đâu, thời gian mà, cô vẫn có những nét đặc biệt khiến cho người ta nhớ.

-Thiệt hả, xạo hoài.

Và chị lại trở lại cái tính yêu đời thuở trước. Hai mươi mấy năm rồi chớ bộ. Hồi đó anh là chàng xích lô hay chở nàng về nhà mỗi trưa thứ bảy. Chị dễ thương, yêu đời và dễ tin người. Chỉ một cuốc xe sơ bộ anh đã nắm trọn lý lịch của chị. Đến lần thứ hai thì chị được xếp vào loại khách hàng có điểm hẹn. Continue reading

Gợi Giấc Mơ Xưa

  Tác giả: Dân Tây Sơn

Hôm qua, thấy trang nhà của bạn, có anh chàng Cường Để nào chạy vào tặng bài nhạc, rồi chạy ra nhanh như tên đuổi, làm tui cũng muốn bắt chước, phi thân vào gửi một lá diêu bông, rồi cao bay xa chạy. Vì tui sợ đủ thứ, nhất là cô em vợ, là thành viên trường Nữ. Hắn mà biết được, hắn méc chị ba hắn, thì mình tàn đời không kịp báo động. Vì chị ba hắn là hiền thê của tui đó. Xin nói thêm, tui là người rất chung thủy, yêu vợ nhất trên đời. Đàn ông mà không yêu vợ thì đâu đáng mặt anh hùng. Nhưng mà nghe ai nhắc lại kỷ niệm xưa, lòng tráng sĩ cũng rối ren, xao động 15 giây đồng hồ trước khi trở về vị trí cũ. Xin đừng trách tui nghe quý liệt vị. Lỗi tại cái tên nhạc sĩ kia, nó gợi giấc mơ xưa làm tui cũng rộn ràng không kém, chứ bản thân tui hiền như cục đất (có bà xã kiểm chứng đàng hoàng). Tui nói thiệt đó. Ai đã có gan đứng trước cổng trường Nữ, nhìn các nàng áo trắng túa ra sân trường, mà không xúc động bồi hồi , tui khen tên ấy có trái tim làm bằng sắt, đá, đồng, chì… Từ đó, suy ra nên vào Thiếu Lâm Tự mà tu cho trọn kiếp. Continue reading