Category Archives: General

Búp Ơi……

Tháng 6 năm 1976 gia đình tôi có danh sách đi Kinh tế mới. Ở nhà chẵng còn ai, bố tôi cải tạo không thời hạn, đứa em trai đi làm Công nhân đường sắt ở xa . Tôi vừa trở về. Mẹ tôi mắc bệnh tim bẩm sinh và cô em út bốn tuổi. Tôi lên Ủy ban Phường trình bày. Yêu cầu của tôi được chấp thuận. Thế là tháng sau tôi đi Thanh niên Xung phong.
Buổi chiều trước khi đi tôi vẫn chưa chuẫn bị, tiền bạc trong nhà đã cạn kiệt. Mẹ  tôi thẩn thờ đi ra đi vào như một cái bóng. Biến cố 1975, như một cú nốc ao đối với một người phụ nữ vốn hiền lành và yếu đuối như bà…Tôi đến bên cạnh…Mẹ ơi..ngày mai con đi Thanh niên xung phong một thời gian. Thế à….Bà buột miệng như một phản xạ,đôi mắt vẫn bơ phờ nhìn vào khoảng không. Tôi ôm cô em út nhìn quanh ngôi nhà. Ngày mai tôi lại đi. Ba năm rồi, từ ngày rời mái trường Trung học, những khúc quanh cuộc đời đã cuốn tôi đi. Có mấy khi tôi được tận hưởng những giây phút ấm áp của gia đình.

Tôi Đã Về, Qui Nhơn Ơi

Bên hàng dương xanh, sớm mai mù sương lạnh buốt, mắt lạc vào lủng sâu nuối tiếc.Thành phố xưa vẫn huyển hoặc trong nghìn trùng ký ức, buồn vui,

yêu ghét cuộn trào theo ngọn sóng vỗ bờ.Sóng bạc đầu lăn tăn ngoài khơi xa, đàn Hải âu ríu rít rộn ràng lượn sau luồng sóng cửa con tàu lìa khơi về bến. Thật mờ ảo và bình yên như bức tranh thủy mặc. Biển cuộn sóng đổ vào bờ cát dài, biển ru bờ như bờ ru biển.

Ba mươi năm bôn ba xứ người, nơi chốn băng giá tuyết lạnh quanh năm, tâm hồn đông cứng bao nổi nhớ quê hương. Tôi về đây tìm lại ngày xanh đã mất.

Tìm lại dấu yêu đã mờ mịt trong bụi bặm cuộc đời. Xác mòn mỏi, hồn mỏi mòn. Tôi tự nhủ thôi đã rồi một kiếp:đầy lo toan trách nhiệm, con cháu cũng thành nhân. Tôi được nghỉ ngơi sau bao năm vùi tuổi thanh xuân gầy hao nhụt mất. Còn đấu tranh với cuộc sống, tôi còn quên yêu đấu tôi xưa,quên phố biển hiền

hòa, quên quê hương gian lao quằn mình vang tiếng gọi. Giờ thảnh thơi đầu óc cứ mơ mơ màng màng về bải cát vàng, lọn sóng biển, núi ôm ấp thành phố như mẹ già ôm ấp con thơ.

Tôi đã về tìm lại giấc mơ ngày đầu khôn lớn, tìm lại từng con đường dẩn tôi về ngôi trường Cường Để mến yêu, tìm con đường dẩn vào xóm nhỏ nhà xưa, tìm

bạn bè ngày ấy ai còn ai mất? Và người, mốitình đầu ngây thơ trong trắng, người giờ ra sao? Chắc cũng như tôi thôi cũng yên bình bên dòng đời mù mịt bụi mây giăng. Hay còn quần quật mưu sinh trên quê hương còn thiếu thốn này…

Tôi tự hỏi để rồi không trả lời được. Chỉ chiều nay bên bờ cát nhìn núi Ghềnh Ráng lấp loáng bóng nắng vàng như t trời vương vấn. Hàn Mặc Tử yên phần

trên ấy có vung tay ban phát cho cuộc đời những câu thơ bất hủ nữa hay không?

Continue reading

Hàn Mặc-Mộng Cầm

1.Khốc hận đời gieo quá xót xa

Giọt thơ giọt lệ bỡi chăng là

Thùy dương cát trắng mênh mông biển

Muối mặn gừng cay mấy đậm đà

 

2.Lạc chốn phong ba hết nẻo tìm

Qui Hòa lạc lõng dấu chân quen

Câu thơ Hàn Mặc sầu phong kín

Chất chứa đau thương xót nỗi niềm

 

Continue reading

Thu Biếc

Tặng người đặt tựa bài thơ.

 

người có nghe thu về qua lối nắng

gió hây hây mây trắng chiếu trong lành

con chim hót thấy đời nghe thanh thản

rót mật hiền dịu ngọt xuống cung tơ

 

người có nghe thu về trên vai áo

màu tơ nguyên sũng ướt nắng hanh vàng

màu tương tư xanh mướt giữa ngàn sao

màu luyến nhớ- thuyền ai đầy trăng mộng

Continue reading