thơ của quỳnh
có một ngày như thế
phải không anh?
nghe mặn trên môi
em biết mình đã khóc
cơn gió trở mùa sang
cơn gió thốc
tóc tơ bay
từng sợi nắng rơi mềm Continue reading
thơ của quỳnh
có một ngày như thế
phải không anh?
nghe mặn trên môi
em biết mình đã khóc
cơn gió trở mùa sang
cơn gió thốc
tóc tơ bay
từng sợi nắng rơi mềm Continue reading
Tác giả: Trịnh Y Thư
1.
Tầm xuân một nụ hé
Sướt mướt đêm hôm vũ mộng
Long lanh hạt nước tròn.
2.
Vú xuân mây mẩy
Đóa hương phong nhị hớ hênh
Ngẩn ngơ hồn bóng quế. Continue reading
Tác giả: Phạm Thiên Thư
1
Mười con nhạn trắng về tha
Như Lai thường trụ trên tà áo xuân
Vai nghiêng nghiêng suối tơ huyền
Đôi gò đào nở trên miền tuyết thơm
2
Xe lên bụi quán hoa đường
Qua sương trắng dậm phố phường úa thu
Tiếng chim ướt sũng hai mùa
Hạt rơi thêm lạnh hững hờ mây qua Continue reading
Tác giả: Phạm Văn Phương
ban mai hẹn với trăng rằm
tàn phai hẹn với âm thầm tươi non
nhặt trên lối cũ hao mòn
hương em đầu ngọn cuối nguồn thơm khuya Continue reading
Tác giả: Trần Ngọc Phương
Chiều tàn ngã bóng, bầu trời dịu nắng, không gian thoáng đãng hơn, gió se se lạnh, nhìn tầng tầng lớp lớp mây trôi xa xa, trong đầu thì thầm bản nhạc mà anh bạn học người Chăm ngày xưa đã chỉ vẽ cho. Hỡi em Chiêm nữ em ơi / Nhìn chi chân trời / Đồ Bàn thương nhớ xa vời… Bỗng chợt gợi nhớ tới hình ảnh thời niên thiếu. Những ngày trốn học, cùng nhóm bạn thân đạp xe hơn cả chục cây số, trưa nắng mệt rã người, nhưng vẫn ráng, dắt xe cọc cạch lên đồi, để mà thưởng lãm cảnh quan của Tháp Cánh Tiên. Ngọn tháp Chăm đẹp nhất vùng, có tầng trên trang trí những phiến đá hoa văn nhô ra, từ xa nhìn như đôi cánh của tiên nữ, trông thanh thoát. Rồi cả nhóm đạp xe lòng vòng thăm di tích thành Đồ Bàn, cũng là thành Hoàng Đế (Tây Sơn) sau này. Tháp Cánh Tiên thì còn đó, sừng sững với thời gian. Nhưng thành Đồ Bàn thì chỉ còn lại một đoạn tường thành gạch đá đổ nát, cây cỏ um tùm. Trông mà chạnh lòng. Kinh đô với cung điện thành quách một triều đại oanh liệt của Chiêm Quốc, đã suy tàn và bị diệt vong qua chiến tranh, giờ còn lại là một bức tường gạch ngã màu đen loang lổ bám rêu xanh. Chế Lan Viên có lẽ cũng cám cảnh xưa ấy mà thốt lời ngậm ngùi:
Đây, những Tháp gầy mòn vì mong đợi / Những đền xưa đổ nát dưới Thời Gian
Những sông vắng lê mình trong bóng tối / Những tượng Chàm lở lói rỉ rên than
Đây, những cảnh ngàn sâu cây lả ngọn / Muôn Ma Hời sờ soạng dắt nhau đi… Continue reading
Tác giả: Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
Chỗ của tôi là ở chốn này…một nơi chốn biệt mù quê hương tôi.
Mùa đông về cũng có sợi tuyết bay, cho lữ khách nhớ nhà thêm chút nữa, ở đó tôi cũng có căn nhà với đủ đầy những tiện nghi có được
.Nhưng tôi vẫn cho rằng đó chưa phải chỗ của tôi.
Những tháng năm qua trong tiết trời đông giá, tôi vẫn nhớ hoài thành phố của tôi, thành phố đã cưu mang tôi suốt thời tuổi nhỏ, tuổi thanh xuân mang cả trái tim tôi, những bạn bè, những mái trường với những học trò nhỏ thân thương..ở đó bao cảnh vật mến yêu , đã qua bao tháng năm nhìn tôi khôn lớn….
Continue reading
Hương Xưa hân hạnh giới thiêu:
Ngu Yên Academia_Bài viết trong tháng 2. 2024
Tác Giả và Tác Phẩm: Nỗi Huế của Trần Doãn Nho
https://www.academia.edu/113997588/N%E1%BB%97i_Hu%E1%BA%BF_T%C3%B9y_b%C3%BAt_K%C3%BD_c%E1%BB%A7a
Trong những ngày cận kề cuối năm, trong lúc hoa xuân nở rộ , Hương Xưa nhận quà của bạn NP Phillip Hoàng Phong gởi về nhờ trao cho quý Thầy Cô giáo TH Cường Để Quy Nhơn và những người bạn thân thiết. HX xin cám ơn tấm lòng của bạn đối với quê hương, trường xưa, lớp cũ và tình cảm bạn bè luôn ăm ắp trong tim của người viễn xứ. HX
* Thầy Trần Trọng Duy( GS Công Dân): gần trăm tuổi cảm động nhận quà học trò cũ . Continue reading