Category Archives: Truyện Ký

Ba Mươi Ba Năm trở lại Kelowna

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ngày đầu tiên gia đình chúng tôi đến định cư Kelowna  trong tháng mùa Đông tuyết lạnh lẽo đầu năm 1981, một thành phố lớn hàng thứ tư trong tỉnh bang BC, Canada với  số dân chừng 40,000 người. Dân sống an bình với nhiều farm trồng nho và táo.

Hai năm sau trong sự rủi ro tai nạn làm việc, tôi rời chốn này với những kỷ niệm ! Đến Vancouver việc làm cũng ổn định hơn và con cái gần trường. Nhớ lại hồi ấy, đa số người Canada da trắng sinh sống ở đây, cũng có nhiều sắc dân khác đến lập nghiệp lâu đời từ Âu châu. Họ hiền hòa hiếu khách …Nên khi xa thành phố chúng tôi rất bịn rịn nhớ nhung.

Hồ Okanagan chạy dài từ Penticton đến Vernon, không đáy, thơ mộng có chuyện  cổ truyền lại xưa người Native thấy một con thuồng luồng dưới nước. Dân cho rằng giống rồng tạc tượng đặt tên OGOPOGO đọc xuôi ngược cũng hiểu được! Continue reading

Cuộc hội ngộ của những trái tim

1

Cũng như mọi lần, việc đầu tiên khi về lại Milano là đi viếng mộ mẹ Elena nhưng lần này thì thăm luôn cả mộ của cha nàng. Năm ngoái ông đột ngột mất mà tôi không về kịp. Như một lời tạ lỗi, tôi đứng nhìn di ảnh ông trong nhà mồ, nhớ lại những lần trò chuyện và học hỏi ở ông rất nhiều điều về cuộc sống.

Thời tiết năm nay bất thường. Rất bất thường là khác. Gần cuối tháng 5, mùa hè đã bắt đầu, thế mà trời u ám và lạnh lẽo như mùa Thu. Tôi xót thương nhìn những người ngoại quốc run rẩy ngồi xin tiền trước cổng nghĩa trang. Giấc mơ xuất ngoại của họ đã tan hoang. Cả Âu châu đang ngập ngụa trong cơn khủng hoảng kinh tế chưa từng có. Nước Ý hiền hoà đang khó khăn, nghĩa trang là nơi dễ làm lòng người chùng xuống thế nhưng chẳng ai dừng lại. Elena bỏ vào chiếc mũ 2 Euro, người đàn bà bồng con cảm ơn và chúc phúc cho chúng tôi…

Continue reading

Paris, ngày trở lại

1.

Thời tiết Âu Châu vào tháng 5 rất đẹp và bầu trời của nước Ý thường được cho là “xanh nhất châu Âu”. Thế nhưng hôm chúng tôi về lại Milano thì trời mưa tầm tã và những ngày sau, rả rích. Màu trời xám xịt, u ám như giữa mùa thu. Mệt và buồn, hai ngày đầu tôi chỉ nằm nhà, và chỉ ra ngoài khi thật cần thiết.

Cũng như mọi lần, mỗi khi về lại Ý, việc đầu tiên của chúng tôi là đến nghĩa trang Lambrate để thăm mộ của mẹ Elena. Gọi là “mộ” nhưng thực ta chỉ là một trong rất nhiều chiếc hộc nhỏ đựng tro của bà hoả thiêu hơn mười năm trước.

Buổi sáng đó không mưa nhưng bầu trời vẫn còn u ám. Gió se se lạnh.

Continue reading