Tác giả: Trần Thị Hiếu Thảo
Chương một
Giờ lunch.
An và tất cả học sinh ùa ra trường để ngồi hóng mát. Hoặc mua cái gì để ăn. Vài ba đứa tụm năm tụm bảy nói chuyện. Một người nào đó đam mê talk phone. Hoặc vài đứa thì thích đứng trên lầu để nhìn phong cảnh xa xa, thưởng ngoạn…
An hôm nay thuộc tip người đứng trên lầu để nhìn ra xa. Mà An thường vẫn là tip người như thế. Anh ưa thế. An nhìn phong cảnh vào thu ở đây cũng đáng yêu lắm! Trường vẫn có nhiều khu hoa, hoa nhiều rải rác khắp lối đi. Xe hơi đậu trong các lối thành dãy sân trường khá rộng, ngay ngắn đẹp mắt. An đưa mắt nhìn xa hơn những con lộ xe đang chạy ngang dọc ngược chiều, những đám mây bềnh bồng, trên không di chuyển chầm chậm. Trời vẫn còn xanh ngắt. Bất chợt An lại nhìn tận chân trời xa. Những là cây núi xanh rờn trùng điệp, và chân trời mất hút trong vũ trụ quanh đó. An tự nghĩ con mắt. Con mắt mình lạ quá? Có chút xíu mà nhìn đâu cũng thấy, thấy rạch ròi, thấy trong đam mê, thấy trong suy tưởng, thấy trong hình thể v.v… Đúng là con mắt vẫn là tầm quan trọng nhất, bỡi vậy nếu mắt mà đui thì thật khó khổ, hoặc bất an biết chừng nào? Một ý nghĩ thơ ngây nhưng giàu bản chất suy nghiệm đã hình thành trong An. An vốn là chàng trai mê thích thiên nhiên. Sống ở kinh thành Huế nhưng chàng đến thành phố Sài Gòn học, và giờ đây đã làm giấy đi sang du học. Nhà nghèo nhưng cha mẹ vẫn gắng công mong cho An đổi đời. Tuy nhiên, An cảm thấy hơi buồn. Vì ba tháng nay An không có việc làm. Ở Mỹ kiếm việc làm không khó nhưng cũng không dễ chút nào.Với dạo này, vả lại An là một học sinh du học nên công việc thất thường, không ổn định được!
Continue reading →