Tác giả: Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
Hình ảnh của hai cặp vợ chồng già trên lối mòn nắm tay nhau tản bộ trên con đường mà mỗi buổi sáng ..
.Họ tay trong tay, thong thả bên những bước không ngay, chiếc áo dày hơn hôm qua , có lẽ vì thời tiết đã bắt đầu trở gió heo may, đất trời đang mời gọi gió thu sang.
Bên lối rẽ vào một công viên nhỏ, họ ngồi xuống chiếc ghế đá đầu tiên, và sửa cho nhau vuông khăn trên đầu bị xô lệch, hai bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau…Chỉ cần nhìn lối trang phục trên người họ tôi cũng biết rằng :”Trời đã chớm sang thu”
Hình ảnh những người già nắm tay nhau luôn làm tôi cảm động, nhìn những bước chân chậm chạp, dắt díu, nương tựa nhau trên những lối mòn quen thuộc vào những buổi sáng ..
.Như mọi ngày tôi đã nhìn thấy qua từng bao tháng năm qua…nhưng sao hôm nay …khi nhìn thấy bàn tay già nua run rẩy kéo che chiếc khăn che chắn ngọn gió thu sáng nay mơn man lên mái tóc bà cụ….
Tôi đã không ngăn được xúc cảm dâng tràn và lại ướt mi.
Trong khoảng không gian riêng tư của quãng đường dài mọi ngày, kiếng xe mở toang để được hít thở chút lạnh se se mơn man làn da mặt, vuốt ve bờ tóc rối tung, cho tôi cảm giác lâng lâng đón nhận một cơn gió lạnh của một ngày chớm thu …Cho trí não phiêu diêu lãng bãng.
Ở đó có một người già giống hệt như tôi …bước chân thập thễn, tay run má hóp…bên cạnh có một người cũng già như nhau … Họ đang dìu nhau đi chầm chậm, miệng đang thốt lời cãi cọ …
Nhưng họ vẫn dìu nhau trên những lối mòn quen thuộc, lại giận hờn, lại kể nhau nghe những câu chuyện ngàn năm xa lắc…nghe mãi hoài mà như mới xảy hôm qua.
Chớm thu mơ chuyện giữa đàng
Lá thu từng cánh rơi vàng gót chân
Lao xao chân bước ngại ngần
Đề câu thơ vội chào mời thu sang
Những hạt mưa bụi làm mờ khung cửa kiếng, làm se lạnh một con tim và cơn gió chướng ùa vào lôi tôi trở về hiện thực…giọt mưa thu đã mang về những cơn gió thoảng êm nhẹ, có lúc cuồng nộ như tình cảm của một con người ; càng giữ chặt thì càng đẩy tâm hồn đi xa, lãng du trong nỗi mơ riêng không bến bờ không lợi lộc.
Sống cô đơn trong quãng vắng của sự cô đơn và cái thú vui tự tại…Bất chợt thấy mình hạnh phúc, phủ phê trong cái bãng lãng của chính mình và bỗng chợt mỉm cười cho một giấc mơ mỏi mệt và phiền não.
Sống bằng chính sức mình, bằng những đức tính thuần khiết, sống như những cánh chim theo mùa, biết tự bảo vệ lấy mình khi mùa đông giá, bay bằng đôi cánh , như con chuồn chuồn, con bướm, hay như những động vật bé nhỏ biết đi vững vàng trên đôi chân của mình…
Sống tự lực bằng chính đôi tay mình, đứng vững vàng trên đôi chân, vững vàng như thân tùng giữa bốn mùa gió chướng, vượt qua bao cơn bĩ cực..
.Điều mà suốt một đời làm kiếp quần thoa vẫn hơn hẳn các đấng nam nhân.. có kẻ, .vẫn mơ suốt đời làm “thân tầm gởi” …cho dẫu gió thu về hay vạn cơn gió chướng , vẫn không lay động chút xao lòng.
Chính mình cũng đã hòa vào với những con vật bất tử…Một niềm tin tự tại và một sự kiêu hãnh cùng cỏ cây…Sao vẫn cứ mơ hoài một sự phiền toái của nhân gian mà không có chỗ của mình có được, chỉ một chút gió heo may cũng làm cái tâm dao động theo một giấc mơ thu.
Sương mai hoà hơi thở
Gió mơn man vờn nhẹ
Êm ả khắp muôn nơi
Liễu rũ vẫn lả lơi
Khói vương chiều Thu hỡi
À ơi tiếng ru hời
Mây trôi và lá rơi
Bới tìm vầng trăng cũ
Giấc mơ thu ơi hời
Mùa thu luôn cho ta những hoài niệm xa vời về những mùa xưa cũ, lật mở những trang sách cũ, nhớ nhung một mùa thương đã đi qua trong cuộc đời, mùa của thi nhân trau chuốt những bài thơ tình lãng mạn và mùa của bắt đầu mơ mộng chuyện yêu đương.
Mùa của những khúc hát sâu lắng trữ tình, khi những cơn gió đổi mùa giăng giăng, những cơn gió đổi mùa chỉ làm hoang lạnh một nỗi niềm cho thi nhân viết lên những bài thơ lãng mạn, cho người họa sĩ phác họa những bức tranh thu diễm tuyệt trong những giọt mưa lất phất làm nền cho bức tranh thu…đó là sức quyến rũ và sự lợi hại của dáng thu.
Rồi những chiếc lá phong rơi rất vội, từ màu vàng biến thành màu cam đỏ rồi lại trở sang nâu, cây trơ là chuẩn bị được tắm mát bằng cơn mưa tuyết lạnh.tôi đã từng bước theo chân mùa thu rồi lại mùa đông…
Gió se lạnh của mùa thu hay cái lạnh buốt của mùa đông cũng không có nghĩa gì với con người khi hai bàn tay còn biết nắm chặt vào nhau…Có những bàn tay thật ấm áp khi chạm vào nhau, và luôn muốn ấp ủ nhau trong mọi thời khắc, khi gần nhau mà cả hai bàn tay không còn muốn chạm vào nhau tức là tình yêu đã không cánh mà bay bên ngoài bếp lửa hồng của tình yêu đôi lứa.
Khi những giọt mưa thu bắt đầu vương vương trên bờ cỏ úa nắng vàng khô của những ngày tháng hạ, khi một buổi chiều lặn lội trong khu chợ Tàu tìm mua vài thức ăn cho mình …bỗng bất chợt những hộp bánh Trung Thu vàng ươm bóng bẩy…mới chợt nhận ra rằng;: Trong bước khởi đầu của một mùa thu còn có Tết Trung Thu.
Khi buổi tối nào bên cánh cửa, lặng thầm nhìn vầng trăng tỏ, sáng soi vành vạnh, mới chợt nhận ra rằng Trăng Thu bên này sao lớn quá đi thôi, vầng trăng thu quê tôi vành vạnh và soi sáng cả một khoảng bao la, trăng xứ người to gấp ba ở quê nhà nhưng mùa trung Thu không cho tôi một gợi nhớ nào của mùa trăng năm cũ, hay tại ở nơi tôi không có những hình ảnh của tuổi ấu thơ tôi mà chỉ thấy một vầng trăng của mùa thu.
Tết Trung Thu quê tôi không có những hạt mưa thu vương vương bên lối ngõ, chỉ những đứa bé đua nhau chắp nối những chiếc lồng đèn xanh đỏ, buổi tối sáng trăng cả nhà bên tách trà ngon, bên hộp bánh chuyền nhau hương vị thơm giòn và vị ngọt, bên những chiếc đèn lon, đèn ông sao… ánh nến bập bùng chao.
Trăng Trung Thu vằng vặc sáng hơn mọi buổi trăng rằm, chỉ tháng tám là bóng trăng trong hơn hết.
Ở nơi này mùa Trung Thu hay rơi vào những ngày gió đổi mùa, bóng trăng lu và giọt mưa tuôn lất phất,
Bên tách trà thơm mà chưa thấy trăng lên, muốn chia nhau cùng ai miếng bánh Trung Thu nhưng chẳng buồn mở hộp, chất ngọt, chất đường sẽ làm bầu bạn với bệnh tật tai ương. vọng Tết Trung Thu chỉ còn lại trong tôi nỗi nhớ về những ngày cũ thật xa.
Bên trong cánh cửa lặng thầm nhìn gương trăng vành vạnh nhớ về những mùa Tết Trung Thu xa … mãi tận quê nhà, trong nỗi niềm đau đáu một chút vấn vương và tiếng thở dài lận bận…ngoài kia dáng thu đã tìm về.
Dáng thu
Chở lá thu rơi
Chở trăng theo gió
Chở mây gởi trời
Trăng thu
Vành vạnh tựa trăng xưa
Đã mấy trăng tàn… dãi nắng mưa
Trung thu
Khi quê mình thắp đèn khắp phố
Hỏi người năm cũ nhớ gì không ???
Nguyên Hạ_Lê Nguyễn