Tình Yêu Và Nước Mắt.

Tác giả:Trần Thị Hiếu Thảo

Truyện…

Hai anh em đi lang thang leo tận lên núi Ngọc Thự thả diều Ngọc Liên vô cùng vui thích. Trên một đỉnh núi cao họ đã lên tới. Chàng cầm hai cái bong bóng có dây ngắn. Và nàng cầm hai con diều có dây dài hơn thả bay phất phới, cuộn cao thấp trong gió đẹp… Rồi tiếp theo con diều được chàng cột gốc vào một hòn đá thay cho tay nàng nắm giữ. Và bong bóng cũng thế có nhánh cây lo giùm chàng móc vào chúng. Chàng Mã Thượng ngồi xuống thổi sáo cho Ngọc Liên nghe như thường ngày. Nàng thật ưng ý lắm. Dù tiếng sáo chàng đã kéo tâm trạng nàng từ vui sang, đang buồn trong tý tắt… Một âm thanh cao réo rắt đi lên, xuống, cung bậc thanh khiết, như lọc hết vũ trụ trong chìm đắm… làm rung động con tim Ngọc Liên đến mức tối đa. Nàng đưa mắt ngắm chàng như không dám chớp mắt. Xong sau đó nàng lại nhìn xuống một, hai, ba, người ăn mặc lang thang, rách rưới dưới chân núi. Nàng nói với Mã Thượng liền:

– Ồ này coi kìa anh Mã Thượng. Tại sao có người đáng thương tâm kia. Ngọc Liên muốn chia sẻ quan tâm đến họ.

Chàng ngưng ngay thổi. Chàng nhìn nàng thêm trong đáy mắt mình.

Ngọc Liên vẫn đứng ngắm ba người. Họ đưa tay múa máy làm gì như một trò ảo thuật của những người mất trí…

Mã Thượng không trả lời mà cùng Ngọc Liên đưa mắt ngắm kỹ hơn. Rồi chàng lại đi uống rượu mang theo nơi một chiếc bình nhỏ. Và chàng nói:

–  Họ đáng thương quá. Ờ anh muốn uống một vài chén rượu được chứ Ngọc Liên?

Ngọc Liên cười hồn nhiên bảo:

– Được thôi. Nhưng Mã Thượng chớ nên uống nhiều. Rượu đắng như thế có gì ngon, mà Mã Thượng giống ba ta uống như thế.

– Ngon chứ. Tại Ngọc Liên không quen dùng, nên tư tưởng có khác thôi, không biết đó thôi.

– Ngọc Liên cảm thấy uống nước trà, nước lạnh, nước suối còn ngon hơn kia chứ.

Chàng lại cười vui mà có vẻ đau đáu một chút. Mã Thượng bảo:

– Cái đầu em cảm giác lớn hơn thực tế đó. Anh nói một câu tương tự như câu nói vừa rồi, em phải lắng nghe chứ?

Ngọc Liên như không để ý câu nói chàng lắm. Nàng cũng không hiểu ý nghĩa sâu xa của chàng nói lắm. Ngọc Liên cứ bận mắt nhìn đám họ, dưới chân núi kìa.

Cả hai người lại tiếp tục nhìn xuống chân núi, nơi không nhiều cây cối đó. Ngọc Liên bảo thêm:

– Anh cứ thổi sáo và em để bóng bay ở đây. Em muốn xuống thử.

Mã Thượng uống xong ngụm rượu thứ ba lại thổi sáo tiếp. Mã Thượng biết Ngọc Liên nói thế song lúc nào cũng muốn chàng uống vài chung rượu để bốc hơn, hồn chàng sẽ thổi sáo thật hay hơn, cho nàng nghe chứ? Rồi chàng ngưng lại bảo:

– Em đi đi. Coi họ rồi lên nhé.

Chàng lưỡng lự nhìn Ngọc Liên bảo thêm rằng:

– Hay để anh đi cùng em?

– Có thể. Ngọc Liên nói và gật đầu.

Cả hai rời khỏi quả núi cao, họ thả bong bóng bay trước khi đi, tiếp đến là hai con diều. Như thường lệ họ lên đây…

Tý tắt xuống gặp đám người.

Họ có tới ba vị: Hai đàn bà, một đàn ông. Cả thảy mặt mày như khóc và trông thật hoang dại.

Ngọc Liên lễ phép hỏi:

– Tại sao đến nỗi như thế này, các vị trông thật thảm thương. Hoàn cảnh nào. Tôi xin được hỏi các vị.

Hai người đàn bà lần lượt bảo:

– Tôi bị người chồng hà hiếp gian manh. Tôi như sắp làm kẻ điên.

– Tôi bị người chồng sắp muốn giết tôi. Tôi sẽ là kẻ sắp mất trí.

– Tôi bị người vợ coi rẻ, phụ tình.

– Thật đáng thương quá. Nói được như thế, tôi nghĩ thì còn tỉnh táo một nửa, năm mươi phần trăm. Nhưng quần áo, sắc mặt có vẻ đói lắm phải? Nhà tôi gần đây không xa lắm. Tôi muốn làm phước lo cho ba người bữa ăn?

– Xin đa tạ. Xin đa tạ. Cả ba đồng thanh nói. Họ như vui nhưng không che nổi nỗi đau buồn thầm kín.

Ngọc Liên có chút suy nghĩ: Tại sao cả ba lại gặp nhau được như thế này, để cùng đồng hành, hay thế nhỉ? Nhưng cô cho là duyên phận nên không hỏi.

Ngọc Liên nhìn Mã Thượng. Mã Thượng trả lời:

–  Cũng tốt thôi. Em, ta đưa về nhà đi. Chắc họ cũng cần uống nước và ăn món gì đó chút?

Ngọc Liên gật đầu rồi nhìn vào cả ba vị, nàng bảo:

–  Vui lòng đi theo chúng tôi nhé.

Cả ba gật gù đi theo. Theo Ngọc Liên cùng Mã Thượng.

Núi cao không cây nhiều, và lối mòn như cho phép. Bong bóng đã lên bầu trời, bay xa rồi hút bóng. Những hai con diều cột song đôi cũng được thả bay đi cùng…

**

Về đến nhà Ngọc Liên vào thưa với mẹ ngay:

– Mẹ ơi đây là những người bị người thân ruồng bỏ, khiến họ bị điên dại đau khổ. Ta cho họ chút cơm, chút cháo mẹ nhỉ? Được không mẹ?

– Được chứ. Nhưng họ từ đâu con gặp?

– Dạ họ vào núi Ngọc Thự Động Thiên mẹ ạ.

– Chắc là đi cầu chi đó, phải không Ngọc Liên.

– Đã mất trí rồi mẹ ạ cầu được gì? Nhưng có thể con không biết về họ chắc lắm?

– Thật là tội nghiệp. Thôi mẹ con ta dọn ra cho họ ăn đi. Mình sẽ làm món khác ăn sau.

– Dạ cám ơn mẹ.

Ngọc Liên cùng mẹ dọn ra món ăn cho họ.

Cả ba ngồi lại, ăn thật nề nếp, sau đó cả ba cùng uống nước xong. Thì họ đứng lên lần lượt bảo:

– Đa tạ, chúng tôi xin đi.

– Đa tạ, chúng tôi xin đi.

– Đa tạ, chúng tôi xin đi.

– Hãy nghỉ ngơi chút đã, có nhà trống cho khách lỡ đường đây mà. Mẹ Ngọc Liên bảo dồn.

Cả ba như khóc, họ thầm biết ơn không nói.

Mẹ Ngọc Liên dặn thêm:

– Khi đói khát hãy vào. Chúng tôi sẵn sàng không tiếc cơm, tiếc nước…

Ngọc Liên, Mã Thượng cả người mẹ nhìn họ ra đi. Những người điên loạn trí này, thì lúc tỉnh lúc mê. Họ khó mà dừng lại một nơi, chỉ trừ trường họp họ đói lả…

Ba của Ngọc Liên nãy giờ đọc sách nơi thư phòng. Giờ ông mới ra nhìn họ. Ông đứng hỏi ngạc nhiên:

–  Ai vậy Ngọc Liên?

– Họ là những kẻ mang nhiều đau khổ.

Cả ba đã đi khuất bóng song những khuôn mặt họ, đáng thương như còn đọng lại trong mắt nàng. Ngọc Liên bùi ngùi một cách vào tâm trạng mình…

Mẹ nàng, ba nàng, Mã Thượng đều thương họ, nhưng trái tim xốn xang nhất vẫn là Ngọc Liên dành cho họ. Trời cho trái tim không thể ai cũng có tâm cảm giống nhau? Có giống nhau vẫn chỉ là giống một phần nào của nhỏ bé thôi… Ngọc Liên nghĩ ba mẹ và cả Mã Thượng đều giống mình trong tình yêu nghịch cảnh con người, mà hẳn không ai giống ai hết hoàn toàn đâu. Bởi vậy người ta nói mỗi cá nhân là một cá tính. Mỗi cá nhân phải là một bức dư đồ…

**

Trong một mái hiên nhà phía sau. Ngọc Liên, Mã Thượng nhìn một vật hay hay. Ngọc Liên đang nắm trong tay nàng khi Mã Thượng đưa. Chàng nói:

– Anh muốn kể cho em nghe một chuyện. Số là ba mẹ anh bị kẻ xấu mưu hại. Họ giết người cướp của đốt nhà. Ba em lúc đó không biết lý do gì có mặt gần đó. Ba em cứu kịp thời anh, cầm một cây sáo này cho anh, trên mé hiên nhà phía tây ba anh cất để…

Chàng không ngần ngại kể tiếp:

– Lúc đó anh lên bốn tuổi được ba em lượm đưa về nhà em ở. Và sau đó hai năm em được sinh ra. Rồi đến giờ này em đã lên mười lăm. Gia đình ba má em, không muốn cho em biết. Anh không phải là anh ruột em. Nhưng anh mến em khác thường hơn em gái. Từ khi em lên mười hai, nên anh thố lộ cho em hay…

Ngọc Liên lắng nghe lời Mã Thượng tâm sự. Trong lúc chàng ngưng, và nói thêm nhanh hai chữ:

– Buồn thật.

– Em cũng có một chút cảm giác là lạ, anh không phải là anh ruột của em.

– Nhưng em cứ giữ kín điều này. Chúng ta không nên nói cho ba má em biết nha.

– Em mến anh không phải như anh trai. Và em cảm giác yêu anh khác thường từ khi em bước vào tuổi mười bốn.

– Anh yêu em từ khi anh bước vào tuổi mười lăm. Anh vẫn day dứt mãi. Khi sợ em nghĩ anh là anh trai ruột của em thì khổ lắm!

Ngọc Liên bật khóc. Nghĩ lại một quá khứ của hai người. Nàng nước mắt long lanh trong nỗi mừng thương chàng…

Hai người lại hôn nhau. Như trái tim đã chờ nhau, hiểu nhau, thật đằm thắm dịu dàng bên nhau. Dù họ còn rất trẻ.

– Không nên cho ba mẹ hay anh nhé. Hãy đợi thời gian thích hợp nhất anh Mã Thượng nhé. Em nghĩ vậy. Ngọc Liên nói và nhìn chàng thật tha thiết.

– Vâng anh vẫn mong em như thế. Ráng can đảm lên, đôi ta chỉ yêu nhau, giữ bí mật trước mặt ba má em, nghen em Ngọc Liên. Nghe lời anh nhé. Giữ bí mật được là đang giữ hạnh phúc của hai ta đó.

– Dạ em hiểu.

– Chúng ta thề nguyền yêu nhau suốt đời em nha.

– Em thì yêu anh suốt đời là cái chắc rồi. Chỉ còn sợ nơi lòng anh thôi.

– Nơi anh?

– Đúng.

– Trời ơi…

– Vì em đọc có những thiên tình yêu tiểu thuyết không trường tồn…

– Hứm… đó không phải là anh.

–  Làm sao để chứng minh? À anh!

– Gì em?

– Thôi ta vào núi chơi đi, thả diều, thả bóng bay, anh thổi sáo cho em nghe. Ta hiểu nhau như thế đủ rồi, em vui rồi.

– Đi nữa?

– Vẫn như thường ngày của chúng ta khi rảnh mà?

– Anh tuân lịnh em. Song em làm cho anh vui mỗi ngày.

– Bằng cách nào?

– Em cười thật tươi. Và em khóc thật đẹp.

– Vâng anh. Ha ha. Ngọc Liên cười liền, thật tươi như hoa nhìn Mã Thượng.

**

Họ đi vào núi chơi thì như lần trước. Trên núi đá nàng nhìn xuống vẫn bắt gặp hai em bé; một trai, một gái, và một cụ bà, một cụ ông quần áo tả tơi mặt mày đau khổ khôn lường, không kém gì những người của bận trước. Nhìn họ, Ngọc Liên không chịu được, nàng bảo:

– Sao lại cứ có cảnh đau lòng này nhỉ? Em muốn xuống núi xem sao nữa anh Mã Thượng.

– Anh cùng đi thể với em.

– Được. Ta đi thôi.

Bóng bay lại kiêu hãnh, trường phóng mình như mọi khi. Hai con diều vẫn bay cặp đôi, uốn éo nhẹ, lượn trên bầu trời của đầy hương gió…

Mã Thượng mang theo cây sáo và bình rượu chưa được thưởng thức. Sỡ dĩ chàng được uống vài chung rượu là vì cha Ngọc Liên mong anh “một trang nam tử” cần có tửu lượng một chút. Rượu vô trong người để cho anh có chí khí… Chứ không phải uống rượu để say mèm. Theo ba Ngọc Liên nghĩ như giải thích vậy.

Cả hai đi xuống núi gặp họ. Ngọc Liên hỏi:

–  Chẳng hay. Tại sao hai em bé và hai cụ già này, ra nông nỗi, khốn đốn thế này nhỉ?

Em gái trả lời:

– Con bị cha ghẻ hất hủi không cho cơm nước.

Em trai trả lời:

– Con bị mẹ sau đánh đập mỗi ngày, và bị chửi mắng liên tục.

Cụ ông bảo:

– Con trai hư đốn, cụ có đôi lời khuyên can. Lập tức vợ sau bày mưu cột trói, muốn cắt cổ lão đấy.

Cụ bà bảo:

– Con gái phụ rẫy bỏ chồng. Ham mê tiền bạc đi theo kẻ xấu. Tôi trách nó tìm cách đốt hết quần áo tôi, rồi đuổi tôi.

Nghe đến đây, Ngọc Liên trong lòng nóng lên như sôi. Và thương dân tình, buồn kiếp nhân sinh hư hoại… Nàng nhìn Mã Thượng âu yếm bảo:

– Anh nghe chứ. Thật là thiên cơ quá xấu cho họ anh ơi.

Ngọc Liên đã mời được họ về nhà. Cho họ dùng bữa cơm qua cơn đói. Họ dùng nước uống từ bình trà, ăn vài quả trái táo, nho, đậu, đào, lê, thư thả. Xong rồi cũng xin ra đi…

Cả gia đình ba má Ngọc Liên, Mã Thượng và nàng Ngọc Liên chỉ biết ngậm ngùi nhìn họ ra đi. Gia đình không biết cách nào giúp họ, hơn với phần số họ. Đành chỉ là làm phước qua bữa cơm tách nước, giúp họ đỡ lúc đói khát, lúc hiểm nghèo thôi. Mà có năn nỉ họ cũng quyết theo cuộc hành trình dự định của họ rồi. Họ đi để cầu nguyện cho tâm linh, đi cho nỗi đau được tan biến chắc. Dừng ở đâu thì chỉ là đang cần lòng tốt con người, và bát cơm chén nước mà thôi.

***

Một hôm Ngọc Liên nói với Mã Thượng, nơi góc sân nhà phía sau:

– Em muốn vào thành phố coi cuộc sống con người ra sao? Toàn họ là những cảnh đau lòng. Em có cách gì giúp họ em giúp. Em mơ ước sẽ…

– Em mơ ước thì đẹp, nhưng tự em tìm lấy khổ đau anh không thích. Chi bằng ta ở đây cuộc sống, đôi ta vẫn đẹp em.

– Như vậy em và anh học võ nghệ từ ba em để làm gì?

– Để phòng thân thôi Ngọc Liên ơi.

– Thật khổ cho thân em, khi nghĩ đến người khác. Nhưng em không biết lấy gì? Sức mạnh và năng lực, khí chất từ đâu, để có thể giúp họ nữa?

– Thôi nghĩ cho người khác làm gì? Ta cứ ở bên nhau yêu nhau. Và chúng ta sau này sẽ có con, có cái đàn lũ thôi mà.

– Không được. Em không thể sống theo ý anh. Em yêu anh, nhưng em còn yêu những con người đau khổ, bất hạnh kia… Những hình ảnh đó đập vào mắt em giữ lấy khó nhòa.

– Dễ gì ba mẹ cho em đi xa. Thân gái dặm trường đó. Em nên biết và nghĩ lại.

– Em ước mơ em có nhiều phép màu để làm chuyện này. Giúp cho con người, và bình đẳng lại sự sống cho họ.

– Em cứ mơ ước đi rồi bỏ anh phải không?

– Không em chỉ mong làm việc hữu ích. Xong sẽ trở lại mà. Tình yêu là nụ cười, nhưng tình yêu chân thật là luôn có nước mắt. Mã Thượng anh yêu ơi!

– Ô câu nói em hay quá, Nhưng anh thực sự không muốn cho em đi đâu, và chỉ cầu mong ở lại bên anh mà thôi.

– Em hứa em sẽ về nếu như anh chờ đợi. Cho em bôn ba đi tìm kiếm chiến công giúp họ. Em muốn thử thách khả năng em và… Tình anh…?

– Anh không biết phải làm sao, phải đợi em nếu như. Có lẽ cũng tại tri kiến, tại em thấy những con người này? Mà em muốn xa tôi. Một người yêu em, muốn trao trọn con tim…

– Anh hiểu được như thế em vui rồi.

Hai người lại ôm nhau, yêu nhau, hiểu nhau và nhìn nhau… Say đắm có chút nghẹn ngào… Từ trong tâm hồn họ toát ra sự mãnh liệt với nhau…

**

Hôm đó Ngọc Liên nói chuyện với mẹ:

–  Mẹ ơi. Con muốn vào thành phố, con coi cuộc sống của dân đô thị văn minh hơn xem sao mẹ à. Xa hơn ý tưởng, con muốn như một cảnh sát, hoặc một trinh sát đặc nhiệm.

– Cuộc sống thành phố không đơn giản. Hay đua đòi xa hoa, ăn chơi phù phiếm lắm. Con đừng có mơ mộng. Ba má đây không phải là người từ thành phố ra đây sao?

Bà bắt đầu kể:- Ngày đó…

Đúng ngày đó cha Ngọc Liên là thẩm tòa. Ông luôn xử kiện và hằng ngày. Ông lãnh không biết bao nhiêu đơn kiện tụng, tiền bạc tranh chấp, tình yêu chiến bại tranh chấp, cuộc sống bất an toàn tranh chấp, niềm hạnh phúc bay mất v.v…

Ông trở nên điên đầu bao nhiêu vụ. Ông sém bị ám sát bởi phe thua kiện. Nhiều lúc về nhà, nằm ngủ bên bà mà ông trăn trở, gặp biết bao cơn ác mộng nặng nề. Vì đầu óc ông căng thẳng. Đến nỗi ông không thể có một mụn con khi ông tuổi còn trong tráng kiện, sung mãn, và còn như trẻ lắm…

Buồn bã ông củng cố tinh thần. Một hôm ông bảo bà:

– Tôi chán chốn đô hội làm tôi mệt mỏi. Tôi muốn đổi cảnh sống nhàn nhạ, và kiếm một đứa con còn hơn. Bà có nghĩ rằng tôi đang cảm tưởng một luận đề đúng hay không?

–  Vâng một luận đề đúng. Tôi vẫn hằng mong. Chúng ta không nên để tuổi quá già, với ước mơ này. Chúng ta rất cần có con anh ơi.

Sau đó hai ông bà lên núi, và tìm cách sống với cái ngôi nhà trong núi. Vẫn có những ngôi nhà của dân tình, họ ít ỏi sống trong đó. Hai năm thêm Ngọc Liên được khai sinh nơi đây. Và từ đó ba má Ngọc Liên quý nàng hơn ngọc, hơn cả kho vàng, bạc châu báu nào, lớn nhất trần gian để lại. Nếu có thể ông bà có của báu đi nữa, cũng không thể nào sánh với đứa con gái ông bà được. Ông giỏi chữ và võ thuật nhưng chỉ dạy cho Ngọc Liên, Mã Thượng mà thôi. Ông dạy để Ngọc Liên cùng Mã Thượng phòng thân khi có kẻ nào hà hiếp, cưỡng đoạt, phủ dụ v.v… Ông chỉ mong có thế.

Ai nào ngờ hôm nay Ngọc Liên lại muốn dấn thân về thành phố làm cuộc “ Phiêu liêu” “Truy lùng tội phạm trần gian” Trong một sáng kiến của cảm tưởng, và tài nghệ nàng như vẫn là một con số 0 to tướng.

Mẹ Ngọc Liên thương Ngọc Liên biết cô có trái tim nhân hậu, thương người, song không thể gia nhập vào đội trinh sát thám tử nào, hay cảnh sát nào có tên tuổi để hoạt động được. Huống hồ chi, nói làm chi những điều phiêu lưu phi thường, hay to tát kia? Thiên cơ đâu mà tìm? Khi mà Ngọc Liên một cô gái tay trắng tay, một tiểu thơ rừng núi không hơn không kém. Đơn vị nào mà hùng mạnh nhận nàng. Phải chăng đó là sự nghĩ ngợi và hy sinh vô bổ, vô lý của nàng chăng?

Cả hai ba mẹ đều cho Ngọc Liên có tấm lòng. Nhưng khả năng nàng không thể làm ra được điều, mà ông bà cho là huyễn mộng đó.

**

Nhưng một đêm Liên mơ thấy mình vào con suối nọ, thì ngay trong lòng nước chảy có lọ nước thần đựng bằng thủy tinh trái cầu đủ sắc màu, tím vàng pha đỏ phủ sắc xanh nổi bật hơn. Nàng thấy lóng lánh đưa tay ra nhặt lên. Liên rung vào nơi tai, nơi cổ cô, tiếng thần oang oang dạy nàng rằng:

– Ngươi có một trái tim nhân hậu. Nên được lòng Trời trao lọ thần nước cho ngươi. Ta là thần giúp, hộ vệ báo tin. Ngươi có thể đưa mắt nhìn vào lọ nước hình cầu này, trong suốt đó. Ngươi sẽ nhìn thấy được mọi cảnh giới, hay vật thể thật hỗn loạn nơi phố thị. Nếu ngươi muốn tới cứu họ. Thần lọ nước linh diệu sẽ cho nhiều quyền phép, và điều tâm hạnh ngươi mong. Tiền bạc đói khát ngươi sẽ không lo sợ. Vì có lọ nước lo liệu, thần hỗ trợ giúp. Ngươi luôn luôn có tiền. Ngủ dậy sáng nay ngươi cứ vào suối. Đi theo phía sau núi đá, chừng năm trăm mét. Gần nhất nơi đó có loài thảo mộc rong rêu, và vài cánh hoa cúc dại. Nhưng ngươi đặc biệt không được thố lộ với ai, nên cố giữ nét điềm đạm. Nếu mà tiết lộ cả người thân ngươi nhất, họ cũng trở thành kẻ xa lạ, lạnh lùng căm ghét ngươi…

Sáng tinh mơ thức giấc, Ngọc Liên cứ bàng hoàng giấc mộng. Song cô vẫn cố giữ bình thản, và nhớ những lời dặn của ai trong giấc mơ.

Mã Thượng tập dợt cho Ngọc Liên vài chiêu lạ kiếm cung để tạo cho nàng sức mạnh và nhanh nhẹn, cách đánh tháo lui, rồi thêm mấy cách đánh thủ tay, thủ chân, đánh chân đá tréo ngược, đá xuôi, đá bật, đá chéo ngang, đá phóng tới, cách xông xáo tiến phủ, hoặc hờ lui v.v…

Xong nàng bảo:

– Mặt trời lên rồi anh Mã Thượng, anh và em vào con suối có hoa cúc dại bấy lâu nay ta vắng nó. Em hơi nhớ nó…

– Có gì vui buồn, anh thấy gương mặt em, tươi lẫn chút buồn kỳ lạ? Anh lo ngại cho em…

– Không có chi cả. Em vẫn một mực yêu quý anh thôi.

– Vậy ta đi nhé. Nếu em muốn. Anh chiều em.

Mã Thượng nói và nhìn ánh mắt Ngọc Liên vẫn nửa vui nửa buồn, rồi nàng lại đổi ra tươi hẳn hơn khi nghe anh nói cuối câu kia…

– Ừa anh yêu ơi mà! Nàng trả lời nhìn Mã Thượng.

Lần này cả hai không mang bong bóng theo, không mang diều, không mang rượu. Nàng đi theo trí nhớ trong giấc mơ.

Đến nơi đó Ngọc Liên lanh lẹ tìm, trong khoảnh khắc không lâu, nàng kéo tay nhặt liền lọ nước thần hình cầu đã có. Và nàng cầm theo hòn sỏi đá khác lên làm mồi giả dụ. Nàng lẹ làng cuộn lọ nước thần vào lồng ngực nằm trong nếp áo. Tay chỉ còn hòn đá thường dẹp đầu nàng nắm kia.

Mã Thượng thấy bảo:

– Cái gì mới chớp nơi lồng ngực em?

– Cục đá này nè.

Nàng đưa cho Mã Thượng. Mã Thượng nhìn, vứt cục đá xuống suối lại thử. Cục đá chìm nghỉm, chẳng có dấu hiệu gì. Chàng như ngớ ngẩn nhìn nàng. Nàng im lặng và nghĩ chàng đã làm trúng kế mình mưu rồi. Nàng mừng lắm tươi hẳn hơn. Rồi hai đứa lại đi dọc con suối đưa mắt nhìn đám chồn, cheo, thỏ, nhím, chạy nhảy. Gió như thì thào, rót nhẹ vờn trên các mặt nước thiêng liêng một tý… Nàng nhìn phong cảnh. Ngọc Liên đi tới hái những cánh hoa cúc dại lên hít ngửi, nàng lại đòi Mã Thượng đi về nhanh. Nàng bảo:

– Anh ơi em muốn đi về… em đỡ nhớ nơi này rồi.

– Em thật tình như con nít. Muốn nhanh đến, rồi lại ưa đòi mau về?

– Ha ha. Vậy anh chiều em đi. Liên nói và cười tươi giòn.

Mã Thượng yêu nàng như tình yêu nam nữ, còn yêu nàng như tình yêu em gái nữa, nên chàng chiều Ngọc Liên chưa bao giờ, chàng dám làm nàng buồn phiền dù một lần…

**

Lần đó về lại nhà chẳng bao lâu. Nàng muốn về thành phố như ước muốn từng bảo với chàng. Và nàng từng bảo với mẹ cha bao lần. Người cuối cùng ngăn cản nàng, nhất vẫn là cha nàng. Người cha bảo:

–  Ba từng sống thành phố nỗi lo lắng ức chế làm ba khổ. Ba không thể cùng mẹ con để có con. Ba phải lên trên núi ở mới sanh được ra con. Con lẽ nào lại muốn tìm về gian truân, đau khổ như ba trước kia?

Im một tý nhìn thái độ Ngọc Liên. Ba nàng nói tiếp:

Đã từ lâu ba mẹ giấu con. Mã Thượng không phải là anh ruột con. Mã Thượng chỉ là anh nuôi. Cha mẹ, nhà cửa nó bị bọn gian tiêu hủy, cướp bóc. Lúc đó ba mới tới vùng đất này, để tìm cơ ngơi nơi ở. Con có thể yêu thương nó, ba má tác hợp duyên cho con trẻ. Hai đứa sẽ yêu nhau sống đời ở kiếp.

– Thật vậy sao thưa ba? Thưa ba từ lâu con coi anh Mã Thượng như anh cùng máu mủ, nên con chưa nghĩ tới.

– Con có thể chuyển thành tình yêu trăm năm. Nếu con muốn về thành phố ba mẹ vẫn an tâm hơn… Khi có Mã Thượng bên cạnh con, vẫn là một giải pháp tốt hơn. Ba mẹ vui lòng hơn. Ba mẹ sẽ không còn lo nghĩ nhiều hơn…

– Nếu con yêu anh thì con càng muốn ra đi “Phiêu lưu” “Tìm được tội phạm trần gian.” Và khi vinh quang con sẽ về cưới anh chắc vẫn chưa muộn. Một khi anh có lòng thương yêu con chân thành, thì anh sẽ chờ đợi?

– Nhưng con ra đi con sống bằng gì, ai sẽ giúp được gì? Bất khả thi nhiều thứ.

– Con sẽ sống bằng đôi tay và nghị lực, thậm chí như những kẻ nghèo nhất trần gian, đói khát nhất trần gian đi chăng nữa? Còn làm gì thì sau này ba sẽ rõ. Bây giờ con nói thì chẳng khác chi khoác lác, với cha mẹ sớm quá chăng? Nhưng con hứa…

Thế là sau đó không ai có thể ngăn cấm được sự quyết định của nàng. Ngọc Liên đã ra đi về thành phố. Cha mẹ nàng, và cả Mã Thượng- Người mà nàng đã giao nửa trái tim, cũng chỉ dừng lại nơi đó.

Ai cũng nghĩ nơi nàng muốn tham quan, bởi sống núi rừng lâu buộc trói chân cô. Chứ không ai dám nghĩ Ngọc Liên sẽ làm được việc vì hữu ích, hay cao lớn hơn.

Buổi chia tay nàng cầm tay bảo mẹ:

– Con sinh ra nơi đây nhưng con muốn đi xa khám phá cuộc sống nơi khác. Rồi con sẽ về mẹ đợi con. Ngày ấy…

Nàng nói với ba:

– Con là một phần máu thịt của ba, con sẽ không phụ lòng ba mong đợi, không để thất vọng, nơi ba kỳ vọng đâu.

Với Mã Thương nàng bảo:

– Bên nhau ta hát khúc khải hoàn anh nhé. Ngọc Liên đọc thơ trong sách ai: Hai câu thơ hay:

“ Nhạn về én cũng vui ca.

 Xa nhau một thuở, trăng tà giữ nguyên? ”

– Thế là nàng ra đi.

– Ra khỏi nhà nàng đem lọ nước thần hình cầu ra hít, ngửi. Lập tức cô biến thành cánh dơi, cô đi bằng phép thuật có mặt tại thành phố NT.

Ngọc Liên dừng chân nơi quán nước, nàng sờ vào túi thì thấy tiền có đầy, nàng vui mừng quá, hiệu nghiệm quá, nàng dùng ly cam vắt. Sau đó nàng đứng lên gởi mắt nhìn đám tiền, cô ngạc nhiên không biết nói sao cho hết lời. Tiền đâu mà nhiều quá… Rồi Ngọc Liên nhìn qua “lọ nước thần nhãn quang” Thì nàng thấy tại một nơi lòng chợ nọ, có một người đàn bà đi mua hàng đứng mà khóc ròng, vẻ mặt bà như điên dại đau khổ tột cùng… Nàng thần thông cánh dơi bay tới. Và nàng theo người đàn bà khổ sở đó về tới tận nhà.

Ngọc Liên đưa lọ nước thần hít, để gởi thầm ước mong. Lập tức nàng biến thành con bướm theo bà vào nhà một cách khéo léo. Nàng làm con bướm to đậu nơi cánh cửa trông nhìn người đàn bà làm bếp, bà nấu ăn nước mắt vương theo khói bếp, chảy ròng rã hơn. Sau phần thức ăn xong xuôi, thân bà càng thêm tội nghiệp, bà phải đi dọn ra lồng kiểu để sang đẹp, được đậy che trọng vọng, rồi bà lui vào nằm trong một phòng ốc nhỏ xíu, bẩn xấu của mình mà khóc… Nàng biến thành con bướm, không cho bà thấy đó. Nàng cố theo dõi bà. Một đoạn sau một người đàn ông nằm trong phòng ốc rộng lớn, khang trang, cùng nắm tay người đàn bà tre trẻ ra ngồi ăn uống tự nhiên. Họ vui cười bia rượu, cùng những thứ sơn hào khẩu vị. Mà người đàn bà đau đớn khổ công kia, đã như một người tôi tớ mạt hạng phải làm để thếch đãi họ. Ngọc Liên cảm cảnh, thương tình cô biến ngay mình là con bướm nãy giờ thành một cô gái đẹp đi ngang qua, dùng tay mình, cô ngọt xớt tuôn đổ mạnh hết xuống bàn những thức ăn đó, cô vẫn giương mắt hiển nhiên đứng nhìn, vẻ cô đầy thách thức trắng trợn với người đàn ông và cô gái trẻ kia.

Người đàn ông cùng cô gái trẻ ngạc nhiên. Tưởng như ma quỷ hiện phá mình. Nhưng Ngọc Liên hiện thân với nét rất thật, không ma chút nào? Nàng lên tiếng trước bảo liền:

– Người đàn ông này thật tệ bạc. Ngươi nỡ coi người vợ chính thức mình còn hơn con ở hạng chót, để bà ta phải đau khổ ngậm ngùi. Ngươi thật không có lương tâm. Cùng cô gái kia, tim cô chỉ là một quả đá vô tri, vô cảm chẳng biết rung động, cho kẻ bị ức hiếp thương đau. Hừm. Cô phải biết hối cãi ngay. Nếu không thì ta biến hai người thành hai con ruồi ngay tức khắc. Bằng không ta biến các người mất tay, cụt chân, sứt mẻ tai tóc, mặt mày ghê sợ ở nơi đầu đường xó chợ, phải la lết, phải đền tội. Các ngươi hãy chọn đi. Và các ngươi tự nghĩ đi.

Người đàn ông và cả cô gái trẻ có quả tim như tổ đá kia, đang nhìn Ngọc Liên mà hồn xiêu phách lạc. Họ dập đầu tạ lỗi. Người đàn ông lo sợ bảo trước:

– Ta có lỗi, ta có mắt như không tròng, có tâm nhưng chẳng thiện. Ta có linh nhưng không có hồn. Thôi từ nay xin trở lại con người ta ban đầu. Ta xin nhận ơn huệ nơi nàng. Ngươi. Nàng từ đâu đến?

– Đừng có hỏi nhiều lời. Ta từ đâu đến mặc kệ ta. Ta là ai cũng được. Ngươi không xứng đáng để hỏi ta câu hỏi đó. Thật sự không muốn ngươi quan tâm ta về điều ấy.

Phần cô gái cũng dập đầu rồi tan biến chạy. Như chưa kịp nói gì. Bởi cô gái quá khiếp sợ và hoảng hốt, với những lời cảnh cáo của cô gái đẹp cực kỳ kia, và như mang nhiều quyền phép đó.

Hai vợ chồng lại sum họp đầm ấm như xưa. Người vợ trong giấc mơ đã chụp được hình cô gái cùng con bướm hiện thân Ngọc Liên, bà phóng to treo ở phòng ngủ bà và ông. Lúc nào bà cũng đưa tay sờ vào con bướm vàng tươi trong hình cùng cô gái xinh đẹp, nhân hậu như một lời cám ơn lớn trong đời bà còn kịp gặp…

Ngọc Liên một hôm lại tại một quán nước khác, cô ngồi đưa lọ nước thần hình cầu nhãn quang, lên mắt mình. Nàng nhìn thấy một người đàn ông được một đứa con trai dẫn lên chùa, tay ông bị cột trói. Cho ông được thám thính và khấn lạy xin điều chi, mà trông ông thật ngơ ngẩn. Rồi người con trai đưa về nhốt lại trong một khoảng trống của nhà, nơi chốn ấy còn thua chó mèo bịnh tật ở. Ngọc Liên thương tâm quá. Nàng trả tiền quán nước, và hít ngửi lọ nước thần hình cầu, rồi xin mơ ước biến thành con bướm nữa, nàng bay vào nhà người đàn ông có cực hình đáng thương kia.

Người vợ ông đang vui trò dại khờ bên người tình mới. Chỉ thí cho ông một vài củ khoai tây chiên, nguội héo, mốc meo, và ly nước lạnh trắng chệch. Ngọc Liên biến thành người cô gái xinh đẹp hết mức. Nàng đứng đó bảo:

– Tại sao ngươi đối xử với anh chồng như, như vậy chứ? Hãy thức tỉnh tấm lòng đi cô gái, hãy xua đuổi nhân tình, hãy khai trừ nọc độc ác, bám lấy nơi mình ngay vội cho ta, để phải quay lại chăm sóc phụng sự cho chồng đi. Hỡi một người phụ nữ đốn mạt hư hỏng. Hừm. Thật ngươi có trái tim làm người không? Nếu không tôi sẽ biến thành người đàn, đàn bà xấu xí nhất trần gian và bịnh tật. Hoặc con heo bịnh hoạn nhất. Cô chọn cái nào. Hai phút nghĩ ngợi thôi nhé.

– Cô từ đâu đến? Cả hai đồng thanh hỏi.

– Đừng có hỏi nhiều lời. Ta từ đâu đến mặc kệ ta. Hãy quyết định nhanh đi, không thì đừng trách ta. Ngọc Liên chính là cô gái đẹp kia trả lời. Và nàng quay mặt đi nhìn chỗ khác một cách nghiêm nghị.

– Dạ, dạ, dạ. Ta van lạy cô đừng biến ta thành người khác, những thứ khác. Ta sẽ không đi lại, làm ra như tội lỗi lâu nay. Mong đội ơn cô nhỏ giọt lòng, mưa móc thơm thảo hào hiệp, cho tuôn rơi phủ đầy… Người đàn bà rời tay người đàn ông nhân tình, và cô dập đầu miệng run run như đánh bồ cạp bảo như thế.

– Tôi xin van lạy xin tha cho. Sẽ nghe lời cô nương. Cô nương như vị thánh nhân. Vị nhân tình của cô gái lấm lét, thụt mở những câu nói, ý ngụ như cô ta, dầu diễn đạt văn chương có khác hơn.

– Được hứa nha! Ta không tha khi ngươi sai lời đâu?

– Không sai lời. Ta trọng lời hứa với cô nương bồ tát, như bậc thánh mà. Làm sao ta dám sai lời với thánh nhân. Anh ta tướng tá còn như thất vía kinh hồn, và cố bảo thêm thế.

– Đánh kẻ chạy đi, không giết người chạy lại. Ta sẽ dựa đó để xử sự cho hai người thôi. Khi hai người sẽ làm được gì như những lời đã nói. Ngọc Liên nhìn họ bảo thế.

Hai kẻ nhân tình ngu muội với gian manh tan rã, mỗi người một nẻo. Họ như thức tỉnh. Họ như được tẩy ế cơn u mê, dâm đãng bạo cuồng trong họ.

– Sau đó Ngọc Liên ghé lại sờ tay lên lọ nước thần hình cầu mình rồi sờ tay lên đầu lên đàn ông đau đớn mất trí đứng đó. Ông “người đau khổ” bỗng biến thành một người đàn ông khỏe mạnh khác đi, và trí óc sáng suốt lại như phép thánh cho…

Rồi anh sống hạnh phúc lại bên người vợ đã cải tà quy chánh, từ phép mầu Ngọc Liên, hay từ Trời Phật ban tặng.

**

Một hôm Ngọc Liên đọc:

“Nước non còn đợi một người

Bến sông chảy ngược vọng lời ai đau”

Ngọc Liên nhớ câu thơ mà nàng đã được học trong sách văn ba dạy. Làm nàng chạnh lòng nhớ người yêu dấu, nhưng công sự hàng đầu khiến nàng thao thức, quyết đem lòng gánh mang. Nàng gánh mang nặng tình thương chung con người, đồng loại. Nàng lại tiếp tục hy sinh “Phiêu lưu” “Tìm kiếm tội phạm trần gian”

Ngọc Liên lại lang thang trên một chiếc cầu khá đẹp. Đứng trên cầu nhìn ra phố thị, con nước mênh mông như rửa sạch bao nỗi đời cặn bã, trôi theo dòng chảy… Như rửa sạch bao oan tình ngang trái mà nàng cải tích hoàn tâm cho họ xong. Ngọc Liên bùi ngùi nhớ đến ba, nhớ đến mẹ, nhớ người anh, cũng là người yêu tên Mã Thượng. Nàng những mong rằng sẽ trở về như lời cam kết khi ra đi…

Ngọc Liên qua một giây chút chạnh lòng để nhớ đó. Nàng lại đưa lọ nước thần hình cầu lên nhìn qua một khu rừng. Ngọc Liên thấy có một bà lão già đang bị cột thắt chặt trong một thân cây, bà ngồi mà khóc chẳng hề ai cứu. Tội cho bà quá, đau như phá, nứt nửa trái tim thương tâm nơi nàng. Nên lẹ làng Ngọc Liên đem lọ nước thần hình cầu ra hít và cầu xin. Nàng liền biến thành con dơi nhện bay tới đậu xuống nơi đó. Và Ngọc Liên biến thành cô gái đẹp mê hồn. Nàng dịu dàng ôn tồn hỏi bà liền:

–  Thưa bà. Nhà bà ở đâu? Tại sao nông nỗi như vầy? Con thật thấy xót xa.

– Cám tạ cô có lòng tốt đến đây hỏi thăm. Hỡi cô gái xinh đẹp nhất trần gian. Tôi có một người dâu tâm cô ta ác lắm, không muốn nuôi tôi khi tuổi về già. Cô ả bảo con trai tôi phải nghe lời thị. Hắn đem cột cho tôi thế này mong tôi chết đói, chết khát đi… Để mà khỏi vướng nợ cho thị nuôi.

– Thưa bà, tôi sẽ có cách cứu bà, và tôi sẽ có cách cho mấy người gây ra tội lỗi này. Bà đồng ý chứ.

– Tôi xin đội ơn cô. Bà nói và ánh lên đôi mắt cầu khẩn lẫn ngậm ngùi.

Ngọc Liên đã dùng phép thần hóa, đọc thần chú để mở trói cho bà, rồi múc bưng bà lên, dùng gió đẩy như thuyền trôi… Cũng một cách nhìn, như đưa bà về nhà bằng cánh chim vô hình chở nhẹ… Trong nháy mắt bà có mặt tại nhà con bà. Bà cụ thêm giật mình ngơ ngác. Ngọc Liên có mặt ngay nơi nhà con trai bà, bằng một phép màu của riêng cô, cánh dơi tàng hình.

Con trai và con dâu bà, hai vợ chồng đều có mặt tỏ vẻ hoảng hốt đến rợn người. Chưa nói được chi tựa như giấc mộng. Thì Ngọc Liên bảo nhanh chớp nhoáng, khi nàng biến thành cô gái khác, đẹp và ơi là lịch lãm… (Vẫn có giống nàng chút đỉnh.) Mục đích đánh tan, làm lu mờ đường nét thật, để tránh khỏi những kẻ nghi kỵ, để khỏi khó xử cho nàng lúc thi hành công việc v.v… Nàng bảo:

– Tội lỗi các ngươi đáng chết. Các ngươi làm con có biết? Các ngươi có còn dòng máu đang chảy trong người nữa hay không? Hay chỉ còn nước lạnh? Hay là hàng ngàn tư tưởng rắn độc hóa thân người… Các người nỡ bỏ một mẹ già vào núi non để chờ chết. Các ngươi nuôi không nổi mẹ? Vì lòng vì tâm, chứ không phải vì lúa vì gạo? Đúng không? Nếu các vị không nuôi được mẹ khi tuổi già sức yếu chăng? Ha ha. Ta sẽ biến các ngươi thành lũ dòi bọ hết. Hoặc lũ đười ươi mất trí hết. Hãy trãi lòng ra nghĩ và trả lời ta tức khắc trong ba giây. Hỡi những kẻ mặt người mà dạ tâm không người.

– Cô từ đâu đến.

– Ha ha. Sao cứ hỏi ta bằng những ngôn từ dư thừa thế. Nên biết đừng có hỏi nhiều lời. Ta từ đâu đến mặc kệ ta. Các người nên xem phận sự mình khi ta truyền lịnh là đúng hơn.

– Xin tha lỗi cho chúng tôi. Chúng tôi thêm hiểu ý nghĩa. Xin đa tạ cô nương bậc đại nhân. Bậc quân tử chắc. Chúng tôi sẽ hối cải và nuôi mẹ hiền không bao giờ làm vậy nữa. Đội ơn mong cô nương làm chúng tôi thức tỉnh nhiều, cô nương đại quý, đại nhân đừng sát phạt chúng tôi. Xin đội ơn. Xin đội ơn lớn lắm. Xin… xin… xin…

Người vợ cũng bắt chước chồng và dập đầu tạ lạy, với những câu tương tự như thế.

Ngọc Liên làm phép cho bà lão một ly nước cam mật ong, mời bà uống ngon lành rồi bảo bà nên đi ngủ. Cô muốn giã từ hai vợ chồng bằng lời nói:

– Nhớ giữ lời hứa với ta nhé. Nuôi mẹ già thật chu đáo. Ta mong đợi…  Còn không thì đừng trách Trời Phật.

Sau đó nàng dùng phép thuật biến mất. Nàng bay đi như bằng một vì sao băng trong đêm. Hai vợ chồng kia đã tỉnh, nhưng lòng họ sợ hãi như còn trong hôn mê…

**

Ngọc Liên ngày càng sôi nổi diệt kẻ gian tà bạo ngược, họ sống mất tính người. Lòng họ như truy hoan của dã thú. Cô mãi phiêu lưu đi “Tìm kiếm tội phạm trần gian”

Nàng vào sinh ra tử khắp chốn. Nàng từng đột nhập cứu một người vợ sắp uống thuốc tự vận. Khi người chồng ôm valise tiền, ông chuẩn bị ra đi bài bạc, chẳng hề tiếc nuối trước cái chết của vợ. Ngọc Liên xuất hiện kịp thời, nàng sấn tới giật thuốc ra trên tay người vợ. Miệng nàng bảo:

– Đừng chết vô ích có ta đây rồi.

Và nàng buộc người chồng không nên đi đánh những canh bạc đen đỏ, phải về với vợ hiền, con dại. Nàng bảo khi đưa lưỡi kiếm đứng trước cổ anh chồng. Nàng ra lịnh:

– Nếu người không tuân thủ, không biết yêu thương vợ con. Sống ích kỷ và ham thú cho chính mình ta sẽ có phép để trị, đừng trách ta, nó đấy… Nó kiếm đây, nó vô hình biến hóa và sẽ luôn theo ngươi đó. Ngọc Liên lui kiếm về tay nàng đang cầm giơ cao, gió và ánh sáng xuyên qua kêu xoẹt, đến két két, két két. Ai nghe không cũng phải rợn người.

Người chồng thất kinh chạy tới bên vợ và đưa valise rương tiền cho vợ.

– Em ơi. Vợ yêu. Bà xã ơi anh sẽ không đi cờ bạc làm em buồn đau nữa đâu. Anh đã hối hận kịp…

Người vợ ngước đôi mắt còn vô hình trong hoang mang nhìn chồng.

Ngọc Liên mỉm cười nhìn họ, rồi cất kiếm, biến đi theo một hơi gió và cơn tàng hình của mình.

Nàng dấn thân biến hóa khắp nơi, bí mật tham gia giúp vào đội cứu hỏa, đội cảnh sát đặc nhiệm. Tiêu diệt phá tan bao cảnh hàm hồ, chướng mắt, ngược đời, xui rủi… Nhưng người ta không biết nàng từ đâu ra. Hay từ hành tinh nào lạ đó đặt chân qua? Người ta chỉ thấy nàng góp công rồi tan biến… (Nàng lúc cánh bướm, lúc là cánh dơi tàn hình, lúc cô gái khác, lúc có súng lục nơi tay, lúc mang thanh kiếm… )

Nàng thực tế viết ra mười quyển sách nói về đạo lý hay.

1 Chân lý của tình yêu.

2 Sai lầm có thể thay đổi.

3 Khởi niệm của độc tố.

4 Duy nhất trong điềm tĩnh.

5 Phán đoán đứng sai và bi đát.

6 Con đò nếu không về dòng sông.

7 Tha thứ vẫn tốt hơn mạt sát.

8 Hối cải thật sự cần thời gian.

9 Định mệnh thật sự chi phối trong vũ trụ.

10 Tâm người rèn, tâm thần thánh.

Sách được rao truyền khắp nơi nơi. Ai tậu mua coi đều tán thưởng. Từ thành thị chợ búa, đến các thư phòng kẻ sĩ, từ anh nông phu, đến kẻ chài lưới, từ người sang hiếu học tri thức, đến kẻ lơ là, lêu lỏng ham vui. Hoặc từ nơi kiến tạo văn minh, đến nơi giải trí thanh lâu mặc khách. Từ kẻ phu quét đường đến quan trường, chức tước cao rộng, hay từ kẻ thất phu đến kẻ cảm đời, buồn vui đi theo thế cuộc v.v… Ai cũng gật gù chép miệng bảo.

– Hay lắm ! hay lắm! Một kẻ siêu nhân, một kẻ siêu quần, một kẻ siêu trí. Đáng đọc lắm, đáng đọc lắm…

– Hi. Thế sao?

– Còn phải hỏi mua đi. Mua đi. Chẳng phải tiếc tiền bạc kim ngân đó nha. Ha ha. Có lý quá, đọc để ưu tư. Đọc để định ra cách sống. Làm người phải nên biết một chút…

Khắp nơi coi được, họ ca tụng và truyền miệng bảo, vì độ hay giá trị của sách viết. Nhiều câu văn lãng mạn, nhưng nhiều triết luận. Nhiều trí khôn của lòng thức tỉnh trường tồn. Làm người bổn phận, đi đầu phải có óc nhận thức và tâm tưởng tốt. Tránh đam mê dục vọng v.v… Người xem được luôn miệng ca ngợi như thế.

– Con cái nhà ai mà viết lên những lời vàng ngọc. Thiết tưởng Trời ban. Hay Phật sống dạy người đó nha. Một trăm năm mới có được một người như thế đó nha. Hay lắm. Hay lắm… Ha ha. Thiên tài và thánh nhân. Chỉ trời cho mới có mà thôi. He he… Mọi người ơi đáng đọc… Vậy đó đáng đọc lắm… đáng… đáng… đáng… Xứng đáng vô cùng. Mọi bận rộn đi ngoài đường, mà vẫn đọc sách tán dương…

Bốn phương ưu ái mê say đọc sách viết của nàng… v.v…

Thời gian Ngọc Liên đi làm việc nghĩa. Để đánh thức tỉnh kẻ sĩ, dẹp loạn người gian ác hiểm họa, xây dựng cuộc sống đẹp hiền lành. Rảnh thì viết sách. Nàng viết sách nhanh như thần viết. Thì nơi chốn núi rừng quê nhà kia Mã Thượng tối ngày làm lụng hầu hạ cho cha mẹ Ngọc Liên. Chàng giã gạo, chặt củi, đun cơm, quét nhà, xay lúa, hầu trà, nấu rượu v.v… Mã Thượng làm rất chu đáo. Đôi lúc buồn thì chàng lại ngồi thổi sáo. Hoặc đi uống rượu vừa đủ để nhớ đến nàng Ngọc Liên. Rồi chàng đi làm tiếp. Chàng giúp cuộc sống mưu sinh cho mình và cho cha mẹ Ngọc Liên nữa. Đêm thì Mã Thượng thường nhìn sao trời mà nhớ, ngày thì chàng nhìn gió tạt mà thương Ngọc Liên… Chàng cũng hay ngắm con nước xuôi dòng mà gởi lòng triền miên tương cảm đi xa… Chàng lại có ý đem lòng từ bi ra bố thí chúng sanh, chàng nuôi chim bốn phương khát nước, tới uống nước bằng một cái bình chàng để khá to chế gởi đó, nó được treo lủng lẳng trước hiên nhà. Chim tụ về hút nước nhảy nhót, chuyền cành bay đi, Mã Thượng nhìn lấy làm vui trong chốc lát, bởi lòng thiện nguyện có được nơi chàng… Nhiều con chim, vàng óng, xám tro, trắng muốt, đen đốm, xanh lè, non nâu, đỏ chói đẹp bay đến đậu cánh vai chàng như cám ơn hay muốn nhắn nhủ điều chi. Chúng dạn dĩ vô cùng vì nhìn trong đôi mắt chàng chờ đợi khờ dại, và đôi môi chàng như nhớ ai mà phải khô héo? Dẫu rằng miệng chàng cứ cố tươi vui vẻ, chàng cứ bên chúng làm vui, làm thân thiện… Và nghe chúng bao điều hót líu lo, hoặc kêu lét két… Cuộc sống của chàng như vậy khi vắng xa nàng…

Một hôm cha Ngọc Liên kêu chàng để hỏi:

– Ta có một điều muốn tỏ tường cùng con.

– Dạ con xin nghe. Mã Thượng đáp.

– Này Mã Thượng. Ta cứu con từ hồi con mới lên ba, lên bốn. Và nuôi dạy con khôn lớn. Con có bao giờ có tình ý riêng tư gì với Ngọc Liên chưa?

Một câu nói khó mà trả lời như thế nào cho vừa ý cha Ngọc Liên đây. Nhưng suy nghĩ thoáng chốc. Chàng trả lời:

– Con thật lòng đội ơn lớn lao bậc đại nhân Kim Hưng. Đại nhân cứu giúp con từ khi lên ba, lên bốn mồ côi cha mẹ. Còn phần ý tình với Ngọc Liên, Mã Thượng đã có, nhưng vẫn chỉ là trong mơ ước… Con thật lòng chưa dám phá đi niềm tin… Nếu như đại nhân không bằng lòng cho tình yêu của con, nơi trái tim đã nghĩ đến Ngọc Liên…

– Thật là một câu nói, một đoạn văn hay trí túc.

Im lặng nhìn Mã Thượng thêm một chút. Cha Ngọc Liên- Trương Kim Hưng bảo thêm:

– Tôi chỉ mong gả con gái Ngọc Liên cho Mã Thượng đó thôi. Mã Thượng một nam tử không thiếu đức hạnh và tài nghệ, nhưng chỉ khác chí hướng với Ngọc Liên. Liệu Mã Thượng con có cân bằng sự hòa hợp đó không?

– Nghĩa hiệp và tài nghệ con không bằng ai? Song nghĩa trọng, đức dày con luôn trau dồi không thể thiếu, và luôn vươn mình học hỏi…

Cha của Ngọc Liên- Kim Hưng nhìn Mã Thương mến thương hơn là cảm phục. Và ông nhìn rất lâu không nói… Có lẽ ông ông xúc động khó nói, vì lời lẽ của Mã Thượng.

Chàng thì vẫn làm thinh. Mã Thượng nhìn ba của Ngọc Liên như một điều biết ơn lớn lao. Chàng lại thầm cầu nguyện, một điều gì xa xôi ở tâm trí mình nữa.

**

Xong luyện võ, hay làm công việc đủ thứ giúp cho ba mẹ Ngọc Liên. Mã Thượng lại lang thang vô rừng một mình. Ngồi trên mỏm đá cao không cây lá và chàng độc tấu thổi sáo theo thói quen thường ngày. Chàng tự thưởng thức như gởi tiếng sáo làm món quà cho tạo hóa, như khúc tơ sầu vương mang đong đưa. Như hoa nở dại trước bình minh, như lời dịu dàng tha thiết của đôi giai nhân tân lang trước đêm xin cưới. Như gió mây cảm động dưới đất trời, chàng cũng lấy làm vui… Còn như trăng sao chê cười, chàng đành vẫn thế. Mặc cho định mệnh thiên cơ…?

Một hôm có người con gái từ đâu đến xuất hiện trước mặt chàng, mặt mày đẹp như tranh vẽ. Sốt sắng nàng thốt nên lời mau:

– Tiện nữ từ lâu mê chàng và phục nể tiếng sáo chàng. Thiếp đã yêu chàng, thiếp ước được chàng yêu thiếp như thiếp mong. Ôi một hạnh phúc nào bằng đứng trước trần gian. Chàng ơi em mãnh liệt nơi lòng này, em say mê chàng…

–  Không phải là cơn ác mộng chứ. Cám ơn nàng có lòng nghĩ đến ta. Nhưng ta vốn có yêu từ một người con gái kia. Ta đang đợi ngày về của nàng…

– Ta chẳng phải xinh đẹp. Để cho chàng quên hình bóng người xưa đó sao? Cô gái nhìn chàng đầy mê muội và bảo chàng. Rồi nàng nói thêm nữa:

– Ta yêu chàng như sao trời chỉ lối của đêm. Như lúa tơ ươm hạt nảy mầm. Như hoa nở trên đỉnh núi tuyết đẹp. Như sóng biển của đại dương lãng mạn yêu thương. Chàng yêu ta, sẽ có được những thứ, bất ngờ. Mà chàng chẳng bao giờ có từ trước đến nay… Chàng có biết không?

Mã Thượng vẫn đĩnh đạt trả lời:

–  Ta không cần biết. Với trái tim ta, nàng đó mới là vốn quý nhất. Ta yêu quý nàng, và chờ đợi dù bao mùa mưa nắng, hoặc cho thủy triều lên xuống thay đổi, hoặc con nước bao phen ngậm ngùi. Lòng ta đã nguyền thật…

Dù cho đá chảy lấp sông

Mây chia chuyển núi quyết không xa nàng…

Cho dù cây nọ biết đi

Lá kia biết hát, tình ni không rời…

Chàng đọc thơ xong và như cắn răng bảo thêm:

– Diện mạo nàng đây khá xinh đẹp nhưng trong lòng ta chẳng có hàm mang tư tưởng gì. Hay là nàng…

– Ta không thể ước nguyện làm em gái chàng đâu, mà ta chỉ ước nguyện làm người yêu của chàng, làm em gái chàng ư, ắt ta không còn dễ thở để sống trước trần gian diễm lệ… Chàng phải hiểu cho ta. Ôi điều này mà thôi chàng ơi.

– Ô kỳ diệu. Nhưng ô hay sai lầm quá, ta không hề nghĩ ra điều đó thưa nàng. Nàng hãy quên cảm giác đó đi. Ta thật lòng xin lỗi nương.

– Người con gái kia có gì đặc biệt mà chàng không thể quên nhỉ? Ta đây cũng thật lòng muốn chiêm ngưỡng những gì có nơi nàng đó. Ta thật sự muốn biết bí mật nơi nàng…

– Nàng chẳng có gì bí mật cả. Chỉ tâm cô ta là những đóa hoa thơm khiết. Nàng viên ngọc bội của thế gian ta nghĩ…

– Nàng là viên ngọc bội của thế gian ta nghĩ… Ha ha,  quá lầm. Tâm cô ta những đóa hoa thơm tinh khiết. Ha ha. Hừm! Quá bình thường ta có thể làm cho chàng bay bổng khắp núi rừng để hưởng lấy hương hoa tinh khiết, có thật khắp chốn và nhờ gió thoảng đưa…

– Nương có mơ không?

– Nếu ta làm được điều đó chàng sẽ là chồng ta.

– Hay đấy nương làm đi ta coi thử nào.

– Hãy nhớ lấy lời.

– Vâng.

Cô gái rướn mình đưa tay lên, mắt cao hướng theo tay. Chân chàng coi như nhấc bỗng, chàng đã bay trên bầu trời cao lồng lộng, thánh thoát nhẹ nhàng, gần sát chân mây nơi núi đồi nọ. Đoạn nàng quay hướng tay về tim mình. Chàng được bay lui về và đứng nguyên lại như cũ.

Cô gái áo choàng màu xanh, đổi sắc hồng vui vẻ bảo:

– Đúng chưa? Chàng nhớ lời hứa nhé.

– Không ta chỉ muốn được bay chút thôi mà.

– Không dễ dàng như nuốt lời hứa đâu nha. Nếu chàng đã không giữ lời hứa. Ta sẽ trừng phạt. Suy nghĩ đi, ta cho nhớ hai phút.

– Không, ta chấp nhận hình phạt, chứ không thể làm chồng nương. Vì ta còn người yêu của ta.

– Chàng quả là người biết chung tình dại dột. Nhưng chàng đã mắc quai lời nói.

– Trời ơi.

– Không kêu ca trời đất chi cả. Hãy coi ta hành động…

Lập tức chàng bị dây xích móc tay và kéo rột rạc đi như kẻ phạm tội. Cô gái áo xanh chuyển hồng kia. Cô vẫn có cách biến hóa hay, và đầy tự tin.

Vốn lịch sử cô ta là một vỏ rắn, chàng đụng và nhìn nó vào một lúc nào đó trong quá khứ. Chính chàng đem phép thuật cho nó sống dậy làm một cô gái. Và chính nó dan díu yêu chàng. Nó có từ tám kiếp về trước là con đại bàng, một kiếp của hổ báo. Đương kim là một kiếp chó sói. Chó sói cái đó, đã biến thành cô gái được.

Mã Thượng không chịu đi, đứng lại. Nó biến thành ba con chó sói choai choai săn bên cạnh chàng nữa. Nó đứng muốn ăn thịt chàng, nhưng lăm le không ăn thịt. Chúng hùa hè lôi kéo thúc đẩy chàng đi, như một cực hình cho bỏ ghét.

Tay chân chàng bị vướng đá cứng, cây bụi, nên trầy xước hết tay chân, quần áo lại rách tả tơi, trông chàng thật thảm thương. Nhìn chàng chỉ còn mái tóc bườm xồm, chỉ có đôi mắt vẫn còn sáng rực, cùng chiếc mũi cao bướng bỉnh thôi. Cả thân hình chàng như đang bị đe dọa, hư nát và đau đớn.

Cô gái biến đi đâu chàng không trông thấy. Thế là Mã Thượng biết mình bị trúng kế biến hóa của cô gái áo xanh áo hồng kia. Chàng vừa đi bị chó sói kéo, chàng như thấy thần chết sắp bên cạnh rồi. Nếu như chàng không được sống, thì sẽ không được gặp, vĩnh viễn xa mất Ngọc Liên ư? Ôi thì đời chàng còn gì buồn thảm hơn bằng! Chàng nghĩ, chỉ còn cách này thôi, chàng lẩm bẩm đọc thần chú thôi:

– Em ở nơi nào. Ngọc Liên ơi. Em có biết anh đang như thế này? Em có hay? Anh như thế đây. Hãy tới cứu độ anh? Hãy trở về cứu anh nhanh lên em Ngọc Liên! Ôi kẻ xấu đang hại anh, kẻ xấu đang hại anh! Em thân yêu. Em thân yêu của anh! Anh xin cầu nguyện đất rộng trời cao em biết, xin cho em biết…

Ngọc Liên từ bấy lâu nay chỉ lo cho công sự. Công việc nàng thành tựu nhiều. Nàng viết sách để đời, tạo dựng gốc rễ con người đạo đức như nàng mong. Có lẽ cũng làm cho Ngọc Liên nhẹ nhàng cảm giác yêu mình, yêu đời hơn. Sức mạnh và nghị lực nàng chứng minh. Và Ngọc Liên đã đến ngày nhớ Mã Thượng cay cả đôi mắt. Tay chân nàng giờ cũng muốn rụng rời, vì nỗi nhớ cứ hun đúc thâm dày, khi nàng nghĩ đến chàng. Ôi tình yêu. Tình yêu lắm lúc cũng làm cho người ta nhớ thương khôn nguôi. Trái tim nàng nào đâu cứng rắn, nhưng bao phen nàng phải làm lơ, bởi trái tim Ngọc Liên cố nên người xứng đáng. Nàng vẫn nhớ chàng lắm đó chứ, làm sao mà nhạt nhòa được! Hôm nay nhớ quá nàng dùng lọ nước thần hình để cầu hít ngửi, để mong một ước vọng cho chàng… Ngọc Liên đưa lên mắt soi, thì nhãn quang mở rộng ra, nàng chóa lòa thấy chàng đang tù tội. Mã Thượng như bị kéo lê lết thậm tệ, chàng như một tên đau khổ tột cùng, còn hơn một người tù khổ sai trước thảm khốc. Nàng nghe giọng chàng nho nhỏ. Em thân yêu. Em thân yêu. Em ơi.

Lập tức Ngọc Liên thấy tình thế nguy khốn cho Mã Thượng điều chi? Nàng liền phải niệm chú, nàng biến ra cánh dơi bay vút về nơi chàng. Nàng bay trong nháy mắt, nhanh hơn ánh sáng hay hỏa tốc. Nhìn chàng, Ngọc Liên lập tức ra thần phép mở văng ra dây xích cho chàng. Nàng biến đá chọi lộp độp vào đàn sói, sói đau, chúng như điếng hồn, kinh vía ù té chạy…

Nàng cầu nguyện với lọ thần hình cầu, nàng biến ra khoảng cách đá ngăn giữa chàng và bầy sói kia. Nàng bê chàng về nơi mỏm đá ngày nào chàng và nàng thường đến rong chơi. Giờ đây nàng hiện thân lên một Ngọc Liên chính thức để thách thức với kẻ hại chàng. Hai kẻ yêu nhau lấy lại bình thản. Nàng ung dung như không có gì xảy ra. Chàng vẫn ngồi đó, nàng ra hiệu cho chàng thổi sáo. Chàng thổi. Nàng ngồi nghe. Tay Ngọc Liên sờ trên tóc chàng như đếm từng sợi tóc chàng, là bao nhiêu nhớ nhung vời vợi, trong nàng xa cách chàng…

Ngọc Liên chờ đợi kẻ tuyên chiến kia. Nàng có bảo:

– Những kẻ muốn nham hiểm hãy đến thử sức cùng ta.

Nhưng tuyệt đối không có kẻ nào dám đến để tuyên chiến với nàng. Thế là cuộc cờ không đánh mà thắng. Không chiến mà vinh. Hai người tay trong tay mắt trong mắt. Họ như tìm về hạnh phúc đích thực, vĩnh cửu của mối tình họ.

**

Sau này Mã Thượng, Ngọc Liên về bên cha mẹ. Họ làm lễ cưới nhau. Lễ cưới chàng, nàng được tổ chức. Ngọc Liên được mặc đồ cô dâu, chàng được ăn mặc đồ chú rể thời trang nhất. Khắp nơi trong nước đăng quang hình nàng và chàng. Biểu ngữ được giơ cao tán thưởng. “Nữ Hoàng Xứng Đáng Bậc Nhất”

Tiếng reo hò khắp nơi nơi, từ núi rừng hẻo lánh đến những đại lộ rộng thênh thang. Từ miền quê sông nước đến tỉnh lỵ. Từ thành phố sầm uất đến núi rừng xa xôi. Từ bến đò chở khách thương buôn, đến xe thượng khách thịnh hành.  Hoặc đến nhiều nơi khác, vài chục phi cơ đang chuẩn bị cất cánh… Ở đâu họ vẫn đồng lòng như một, trăm họ coi như quý nàng. Vì công trạng Ngọc Liên dẹp loạn tài ba lỗi lạc, về ý thức tình người. Nàng đánh hay và giỏi không ai sánh được, xã hội con người như có trật tự lại, như công bằng hơn, đẹp đẽ hơn. Trăm họ quý nàng bởi nhiều lẽ nữa, vì nàng còn biết viết lên những bộ sách, những quyển sách giá trị tuyệt vời. Hình bóng nàng và chàng mang biểu tượng người dân yêu quý. Nàng Ngọc Liên bên một chàng trai khỏe mạnh tuấn tú nghĩa tình…

Truyện viết theo một giấc mơ của tâm hồn.

TTHT viết năm 2015.

 

6 thoughts on “Tình Yêu Và Nước Mắt.

  1. quynh anh

    HT mến ! Thật lâu mới vào HX đọc truyện HT. Rất ngưỡng mộ HT viết rất lạ viết từ giấc mơ nhưng hay thật… Nghiêng mình thán phục thế thôi. Vì tác phẩm khai phá nhiểu tâm lý cuộc sống hiện giờ… Văn lạ ghê nha.
    Chúc Vui nha.

    Reply
    1. TT HiếuThảo

      Thank QA đã có lời khen và cảm kích. Thật sự mà nói mỗi nhà văn điều có điểm tiến trình và kết thúc không ai giống ai cả. Người thì viết 1 -2 tác phẩm cũng có thể kết thúc sự một đời một văn nghiệp ở đó. Kẻ viết 10-15 tác phẩm với định hình, và rồi khép lại. Nhưng cũng có kẻ viết đến hơi thở cuối cùng. Không ai trong họ sai cả? Vì mỗi nhà văn là một “bức dư đồ”mà thượng đế cố tình cho riêng họ. Mình thật sự có năng khiếu nhưng viết mạnh khi đến Mỹ, Mình có dự định viết trong 10 năm sẽ nghỉ. Tức là sẽ nghỉ viết vào cuối 2018. Tức là mình sẽ thấy “mình già rồi” để dưỡng sức hi hi. Và mình cũng đoán được mã lực mình đi nhanh nên nghỉ sớm hơn dự định. Nhưng mà đang edit cho hoàn hảo hơn, vừa xong toàn bộ cuối năm 2019. (Tức là năm 2019 đã không viết chỉ chỉnh sửa.) Thì năm 2020 sự kiện đến thật là nóng sôi tại nước Mỹ và toàn cầu. Hiện tượng coronavirus xuất hiện gây nhiều nhiễu loạn phiền phức. Tình hình con người chúng ta khó nhìn ra nhau, và cả người quen vì ai cũng phải đeo mask chỉ còn ló hai con mắt. Một thực đau lòng và phải gánh chịu. Chính vì thế mà mình muốn cầm bút viết lên người giống người sẽ gây ra dễ nhầm lẫn hơn. Như các bạn đã biết ‘Dưới Hai Màu Áo” kịch KC trước 75. hoặc kịch Tuý Hồng sau này tại hải ngoại. “Áo Người Trinh Nữ” hai người đàn bà xa lạ giống nhau, để người chồng phải mượn sau thành vợ thiệt. Hoặc là t/t của Dương Hà “BDSTrẹm.” Triệu Vĩ đã nhìn lờ Mỹ Lan qua nhân vật Tuyết giống v.v. Dù chàng biêt đó không phải là nhân vật người yêu mình.…
      Và còn thế giới một cô gái nhận tự nhân là công chúa của Nga Hoàng vì giống công chúa, và những kỷ niệm cô miêu tả, nhưng người ta một số chấp nhận, một số đã phản kháng. và chưa ngã ngũ đến giờ phút hôm nay. Và chắc còn nhiều chuyện ly kì người và người giống nhau trên thế gian lắm. Trước đại dịch virus vây hãm. Tôi xúc cảm vì con gái Jinni trở về từ New York, người bạn nó quê hương xứ Đài du học phải bỏ mạng trên đất Mỹ. Nhưng cha mẹ cô ta gọi điện bảo con tôi đừng cho, đừng chịu phỏng vấn nói với báo chí nó đã chết nha. Mọi chuyện để từ từ hơn. Trước xúc cảm mới mẻ thương cảm, tội nghiệp. Tôi gõ computer viết lên câu chuyện” Người chết lại sống. Người sống lại chết. Một bà nội xứ ĐàiLoan . T.Y. không nhận ra được cô bạn Việt kia mà cứ tưởng là cháu ruột mình, mà thiệt ra vẫn là cháu nuôi của bà thôi (Vì bà mang ơn một đàn bà trẻ sinh ra nó là Thư Kỳ- Và vợ chồng Trần Thức không con.) Cuối cùng ở tp khi Lily tức là Thư Kỳ trở về Mỹ đi du học lại khi đại dịch tạm lắng xuống. Các hãng hàng không ĐL và HK mở cửa. Trần Thức mới cho mẹ hay: Lily không phải là Thư Kỳ thật. Tụi con biết mẹ đau lòng khi nhìn tin khủng của đại dịch. Nên tạm thuê mượn cô gái giống Thư Kỳ như tạc cho mẹ an tâm…Thật sự Thư Kỳ của chúng ta đã mất ở NY nơi trường Columbia. Bà L.T.Y đau khổ vô cùng vì mất cháu TKỳ. Nhưng rồi vài ngày bà nghĩ ra thực tế, những lời khuyên nhủ của và vợ TT, bà đã thay đổi quyết định mình hơn.( Giờ thì bà ngợ ngợ nghï ra Lily có khác Thư Kỳ vài điểm.) Và bà vẫn sẽ nhận Lily là cháu ruột bà. Bà LTY gọi điện Lily về Đài Loan để gặp lại…
      Truyện cũng không dài lắm khoảng trên 63 trang sách, và nhiều mối quan hệ khác cũng khá ngạc nhiên đến thú vị. Mẹ ruột của Lily, cô nhạc sĩ Mai Hoài bạn thân mẹ Lily. Cha của Lily. Rất là hài hước và thảm kịch…
      Và Truyện thứ 2 nói về di dân giữa lúc hình hình căng thẳng. Xây dựng hình ảnh cô Kat di dân cùng mẹ Mary qua Mỹ lúc 5 tuổi. (Cha Romado đã mất vì té dốc theo, khi đi tìm con trai Alan té dốc trước, cả hai cha con khi làm rẫy một xứ núi Trung Mỹ, xứ Guatemala – Họ gia đình trẻ nhà nghèo. (Mary con nhà giàu đã bị đuổi, cô bỏ cha mẹ theo tiếng gọi tình yêu Romado. ) Trong giấc mơ Mary thấy Romado bảo phải đi di dân. Em và con di dân, tránh bạo lực nguy hiểm, và nghèo khổ. Rủi hoặc may mẹ con em sẽ có thay đổi cuộc sống hơn. Sau này Kat trở thành một vận động viên nhảy Ice Skating tuyệt vời, có một không hai. Cô đạt giải tiểu bang Texas bốn lần (Nơi quê nhà có người lính biên phòng trẻ tuổi, đã nhận và bảo bãnh mẹ con cô làm con nuôi, cháu nuôi trong gia đình họ.) Khi 18 tuổi một lần Kat ở vị trí thứ hai của thế vận hội Olympic tại Mỹ. Nhưng con đường cô mong là một luật sư hoặc một ngành nghề, ngoại giao với khác vọng đem lại quyền lợi đến đất nước HCQ này, và nghĩ về quê hương mẹ đẻ Quatemala có thể thay đi hơn? Tác phẩm này khá dài trên 118 trang sách. Và đây là thể loại tiểu thuyết hồi ký ghi lại của Kat được mẹ Mary cung cấp thêm phần mẹ cha của Kat, cùng ông bà ngoại thương con mà không thương cháu. (Tức là khi về ngoại, ông bà (Nhất là ông ngoại.) Chỉ thương Mary mà bảo rằng phải cho Kat vào cô nhi viện, để đi lấy chồng khác khi Romado đã chết.) Mary đã chối từ dẫn con về núi nơi nhà Romado. Sau giấc mơ mẹ con đã phải lên đường, vượt qua bao hiểm nghèo, đúng như Kat đã viết. Bởi họ là dân tị nạn, dân nhập cư “bất đắc dĩ,” “tiếng khóc có trước nụ cười,” vào miền đất Hoa kỳ này mà! Tác phẩm thứ 3 năm 2020. *(Năm 2020 viết được 3 tp) Coi như chấm dứt theo đeo đuổi sự nghiệp văn chương. Đúng là ta hay thì hay rồi, dở sẽ rồi. Trung bình sẽ trung bình rồi, theo nữa cũng chừng đó thôi.
      TP thứ ba sẽ là một góc nhìn khác. Quá Khứ Đau Thương sẽ viết về cô gái, một phữ. Cô phải mất một mối tình đầu, tiếc đứt tóc khi tuổi mới 16. Và cũng do lỗi nơi cô. Do cô ghen với một tình đìch khác, nhưng thật người yêu cô không hề thương tưởng đến con gái tên Dung kia. Tuy thế anh có sa ngã. Cô lại vấp phải mối tình thứ hai chàng họa sĩ HB, anh lại có người yêu trước, khi gặp cô, HB hoàn toàn mê cuống vì cô. Nhưng rồi cô vô tình bắt gặp họ đi vào một nơi Huyện Đội nơi cha cô Ngọc Yến làm việc (Ngọc Thi biết cha Ngọc Yến là Huyện Đội Trưởng uy thế và tiền bạc hơn nhà mình…) Ngọc Thi lại buông.
      Và sau đó họa sĩ quyết tìm thanh minh với cô Ngọc Thi, là chuyện cũ đã qua. Thực sự trong tim anh, cô mới là người hiện diện thường trực. Nhưng Ngọc Thi nhất định, và không cho phép mình bước qua ngưỡng cửa tình yêu đó lần nữa. Và vô tình cô gặp lại mẹ của Bùi Anh Tú. (BAT là người yêu đầu đời nơi cô.) Bà nói rằng Tú chỉ yêu cô và tương tư nơi cô mà thôi. Nếu Ngọc Thi tha thứ được cho Tú bã sẽ cho cô theo học cuối cùng về làm giáo viên, và Tú học lấy nghề thợ mộc (chạm khắc.) Hai đứa sẽ có những đứa con ngoan và sống một đời bên bà. Ngọc Thi ngẫm nghĩ lại. Và cho phép tìm lại tình yêu ban đầu. Họ trở lại mặn mà, cảm thông, tuy có ghen tuông hờn dỗi nhưng và yêu đương cuồng nhiệt hơn. Thì anh trai của Dung quyết chia cắt hai đứa. Vì Dung đã phủ dụ cho Tú ăn “trái cấm” quá sớm. Khi má Bùi Tú, cho hay Ngọc Thi nói vẫn còn yêu con nhất nơi lòng nó. Tú mừng rỡ và sẵn sàng báo Dung đã có thai. Nhưng con cho cô ây phá thai như cả nhà cô ấy mong. Và con thật sự không yêu Dung. Nhưng định mệnh lại tác lên mặt Ngọc Thi nỗi đau không tưởng. Danh anh trai Dung gởi cho nàng lá thư cảnh báo sẽ đánh Tú đến chết. Và nàng thì cũng phải mang tật nguyền đến hết đời, khi mê trai đẹp và không định ra lối sống mới. Bằng chứng là Danh đã chận đường đánh Tú. Khi Tú chú Khắc Chỉ đi thăm người yêu hai lối và giờ hẹn phải về. May mà có chú Khắc Chỉ võ nghệ khá mới khống chế, lý luận, và giải cứu cho Bùi Anh Tú. Và Sau đó duyên nợ hay định mệnh vào Nam (nơi chị ruột.) Ngọc Thi có người phải lòng nơi cô. Tuy miễn cưỡng nhưng quyết định cuối cùng Ngọc Thi lấy chàng ta và ra nước ngoài.
      Sống một thời gian ở Hoa Kỳ. Một đất nước văn minh đầy đủ vật chất, có đầy nữ quyền, nhưng Ngọc Thi lại đam mê viết văn làm thơ không gì cô yêu quý hơn nó. Và Ngọc Thi trở thành người diễn thuyết nổi tiếng nhiều lĩnh vực. Cô được mời diễn thuyết cho người Việt nhiều cái tên rất lạ. Và ăn mặc cũng luôn thay đổi rất lạ thường thì che mặt như người. Ngọc Thi không cho họ biết cô là ai? Với cái tên thật của mình? “ Chỉ thích và hạp cho những ai khi muốn nghe cô nói và nghe thôi” Một đất nước văn minh nhưng sự ám sát, bắn súng như cơm bữa vô lối của họ. khi sự thù hằn hay giận ghét, một ai đó. Nên Ngọc Thi vẫn ngại ngùng cho đời sống lợi hại ở Mỹ.
      Và cuối cùng như một giấc mơ đẹp đến bên cô. Con cái học thành tài trưởng thành; một bác sĩ một luật sư. Mọi chuyện Thi làm cho mình và con người đem lại hữu ích coi như cũng xong. Ngọc Thi muốn trở về lại quê hương thăm lại người yêu dấu biết bao nhiêu năm xa cách nhớ nhung. Vì Anh Tú trên phương diện vẫn ở phụng dưỡng mẹ già và chàng vẫn chưa vợ. Thời gian và ước muốn như cân đong… để hỏi trái tim từng người…
      Một ngày nàng trở về với ngôi nhà găp lại Tú. Tú bây giờ đã một người đàn ông 49 tuổi. Và Ngọc Thi đã là một phụ nữ trên 40 xa. Nhưng không hiểu sao nàng vẫn xinh đẹp trẻ trung như mới không ngoài 35 tuổi. Nàng vẫn khỏe khắn xinh tươi. Họ gặp gỡ nhau mừng vui khôn xiết. Hai người không nói gì nhiều, cảm động như từ giấc mơ ảo mộng, nhưng sự thật họ đã gần nhau gang tấc. Trong nhau ánh mắt họ đã thay lời nói hết bao lời. Họ đẹp như thơ như tranh vẫn chưa đủ. Cả cả hai như trẻ ra, nhất là Thi cứ có tư tưởng nhớ lại nụ hôn ngày nào họ vào rừng đi chơi bên nhau… Ôi giây phút ấy cả đời nàng giờ dồn vào đây… Nàng không thể nào quên được.
      Ngay cả khi Tú anh đưa tay kéo một nhúm tóc Thi ở trước trán để hôn, nàng liền né ra khỏi cười và bảo rằng. Thi cũng không thể phai mờ hình ảnh đó.
      Cuối cùng họ nằm bên nhau đẹp như một giấc mơ, chàng nhìn vào Thi mà bảo:
      – Hông hiểu sao anh vẫn già. Nhưng còn em? Lại được trẻ ra như thế nhỉ?
      – Em nhớ anh nhiều nên em trẻ ra thôi.
      – Làm sao mà có thể như vậy em. Giải thích đi em?
      – Thì nghe em giải thích đây.
      – Được anh sẽ nghe nè.
      – Em lúc nào cũng nhớ anh. Em chưa bao giờ thấy mình già. Em thấy em như còn trẻ khi mới yêu anh, bao điều anh nói cùng em. Và bao điều hứa hẹn bên em. Nên làm em trẻ ra như thế thôi. Như em mới sẳn sàng chờ đợi anh ngày ấy. Lần cuối cùng của đêm mình gặp nhau và sau đó…
      – Lạ há hay lắm. Nhưng anh cũng nhớ em sao nó không làm anh trẻ ra.
      – Thôi một mình em trẻ đủ rồi. Trời chỉ cho một mình em thôi. Anh có già đi cũng đâu có sao?
      – Phải yêu anh nha.
      -Yêu chứ. Yêu suốt đời còn lại. Nàng nói rồi ngước lên hôn Tú, Và chàng sẵn lòng hôn lại.
      Họ ôm nhau nơi gần lò sưởi đã thắp. Họ thật ấm cúng trong mùa lạnh này.
      Chàng vỗ vỗ đôi vai Thi. Hôn lên tóc nàng sờ nhẹ vào khuôn mặt Thi. Tú vuốt chẻ từng sợi tóc Thi như để nói hết yêu thương. Và Thi nhìn vào mặt chàng, người chàng cho rõ hơn để yêu. Tấm lòng nàng đang rộn rã đọc lên bài thơ cho chàng nghe. Và đó những ngày xa cách nàng có làm một bài thơ để tặng riêng chàng.
      Ngày em về bên anh/ Qua tháng ngày nỗi nhớ. Nỗi mừng trong hơi thở.
      Qua rồi ngày cách trở/ Tình đẹp một giấc mơ…/ Để đêm hương tình nồng…
      Ngày em về bên anh/ Hàng me như ca hát/ Biển ru thêm dào dạt/
      Sóng lừng ta tương phùng… Ngàn vì sao chúc tụng. Vỗ về tóc em thơm…
      Ngày em về bên anh/ Vầng trăng không xa lạ
      Ngực chạm ngực ta ngã/ / Hoa tình cho tay nhau/ Cho đượm tình trăm năm …
      Ngày em về bên anh…/ Rừng khuya như thức dậy
      Lá từ xa vui vẫy/ Mở mắt hôn môi người…
      Ngày em về bên anh/ Như hoa giăng ngày cưới
      Thuyền ai như mắc cửi/ Nói cười vui mùa giăng…
      Và chính chàng mơ hồ nghe được bài hát của giai điệu Bài Tanggo cho em để con tim rộn ràng hơn. Và từ đây sẽ bất diệt, sẽ mãi mãi cho nhau. Với Thi- Với câu ca tuyệt đối…
      Từ ngày có em về/ nhà mình toàn ánh trăng thề.
      Giòng nhạc tình đang tắt lâu/ tuôn trào ngọt ngào như giòng suối.
      Anh yêu phút ban đầu/ đẹp nghiêng nghiêng dáng em sầu.
      Trong mắt em buồn về mau/ em ơi có khi nào lần gặp đây cho mai sau. Mình dìu sát đi em/ để nghe làn hơi cháy
      trong tim nồng nàn.
      Tiếc thương chi trời rộng thênh thang,
      Vương vấn để rồi một đời cưu mang.
      Giờ mình có nhau rồi/ đời đẹp vì tiếng em cười.
      Vượt ngàn trùng qua bể khơi/ dắt dìu cùng về căn nhà mới.
      Ta xây vách chung tình/ nhiều chông gai có tay mình.
      Xin cảm ơn đời còn nhau/ xin ghi phút ban đầu bằng bài thơ cho em.
      Nhớ thì họ nhớ lại tất cả. Những cuối cùng của thông điệp họ vui tươi và hứa sẽ cưới nhau rồi cả đời sống chung.
      Còn Mẹ chàng thì đang ở nơi phòng bà. Bà đang đọc sách do Ngọc Thi viết. Bà đang đón nhận con dâu với một trái tim anh tài khác thường, nhưng lại là một cô gái, một phụ nữ xinh đẹp có tình yêu thật giản dị bình thường sâu sắc, lại bất diệt nơi con trai bà…
      Bà đang coi sách mà không muốn gây ra một tiếng động nhỏ. Bởi bà không muốn làm một sự gì chi phối nào cho hai đứa, để cho chúng tận hưởng những phút giây hạnh phúc khác thường của nó… Đúng là Thi đang ngủ mê trên vòng tay ấm cúng của Tú mà cô mơ xa hơn…
      Cô mơ cùng Tú đang đùa giỡn bên tuyết rơi tận một nơi nào đó đẹp lắm, với nhạc phẩm bài hát mà cô mê thích Em- “Darling Hoàn Hảo” cô và anh vẫn trẻ ra như ngày nào. Ôi một giấc mơ đẹp nhất của nàng. Tú cứ ngắm nàng ngủ đẹp trong giấc mơ kia. Anh xúc động và im lặng vô bờ… Thỉnh thoảng lấy tay vuốt tóc nàng, trán nàng Ngọc Thi…
      Còn mẹ chàng vẫn mê đọc sách. Một ngày nào bà coi phim đó vẫn không muộn. Bây giờ là thế giới công nghệ. Có rồi, đóng rồi thì một ngày bà coi vẫn đầy đủ, vẫn không muộn những gì bà mong. Giờ bà chỉ để ý hành văn đẹp Thi dẫn lên một cốt truyện hồi ký, pha chất tiểu thuyết đẹp mà thôi.
      Bên lò sưởi nóng rực lửa hồng, ngoài trời kia vẫn lạnh, nơi chiếc ghế dài Thi vẫn nhắm đôi mắt ngủ trong cơn mơ đẹp. Riêng lòng Anh Tú cảm thấy hạnh phúc không đếm được. Chàng không dám cựa mình, hoặc xoay chuyển, chàng sẵn sàng để nàng gối đầu trên cánh tay mình ngần ấy, và một tay Thi đã ôm lấy khuỷu tay chàng. Ôi một bức tranh đẹp của tình yêu chàng lặng lẽ mỉm cười sung sướng, và thổn thức trong hạnh phúc … Những giai điệu nhạc yêu đương như nhạc nhẹ xâm chiếm vào hai người, căn phòng họ, gia đình họ, bà mẹ họ. Khi Thi thực sự trở về, sự hiện diện của cô trong căn nhà này…
      Thông báo ****
      Hai người Tú và Thi đang coi xong bộ phim. Chính Thi là tác giả phối hợp nơi dạo diễn nữ Ngọc Minh để làm bộ phim này.
      TTHT @ Dec / 2020
      Thank You!!!

      Reply
  2. TT HiếuThảo

    Thật sự mình viết văn cho mục đích vì xúc cảm giành cho giải trí, văn học nghệ thuật, chỉ mượn sự kiện và bối cảnh lồng vào đôi chút. (Vì sự ra đời tp phải có bối cảnh lịch sử, làm mốc trụ một chút) Chứ hoàn toàn mình không có chủ đích khuynh hướng phe phái chính trị vào. Nói tóm lại mình muốn được nhà văn không dự can đến chính trị, và luôn là độc lập, cách nhìn hữu ái nghệ thuật mà thôi…
    Thanks các bạn mình đã nói lên tiếng nói lòng mình. Chúc trang nhà luôn luôn có những bài viết mới lạ, đầy sáng tạo mới… Và vui chơi…

    Reply
  3. Mộng Cầm

    Trần thị hiếu Thảo Nhà văn nữ rất tài hoa .MC rất thán phục . Chúc vui khoẻ để tiếp tục sáng tác thăng tiến trên con đường sự nghiệp

    Reply
    1. TT HiếuThảo

      Thanks nữ sĩ MC của HX. Mình đã viết tiểu luận gồm 14 người năm 2015. 11 nhà thơ, 4 nhà văn trong đó có nàng. Tuy chưa in. Không hiểu sao thơ nàng giờ vắng bónh ở HX.
      Viết khá nhiều truyện lắm, cả một trời tiểu thuyết, và thơ…
      May mà 3 tháng nay của 2021, mình đã cố lặn đi cảm xúc.. Kìm lắm và gỉa lơ ….Và chắc được. Chúc vui nha. Nếu về VN sẽ gặp hết…

      Reply

Leave a Reply

Your email address will not be published.