Tác giả: Nguyễn An Bình
Nắng Sài Gòn trốn đâu rồi em nhỉ
Khi tôi về chỉ thấy giọt mưa xanh
Rơi trên áo ướt đôi lời mộng mị
Vương mắt em buồn từng giọt long lanh.
Tôi là kẻ mãi đi tìm giọt nắng
Nhớ cái nắng hanh lá gọi chim về
Thương cái nắng hồng tươi làn má thắm
Ngọt cái nắng vàng trên tóc em nghe.
Tình tôi gầy như cây khô tróc vỏ
Chút nhựa thơm run rẩy mắt môi người
Đời rất buồn ai sẻ chia hơi thở
Tiếng chim hoang mất giọng hót lâu rồi.
Rồi cũng lạc ở ngã năm ngã bảy
Ngã nào – tôi – thấy nắng mênh mông
Chợt dừng chân trước đèn xanh đèn đỏ
Nhấp nháy hoài ai đứng lại mà trông?
Cà phê đắng – ai còn ngồi trốn nắng
Quán không tên không địa chỉ hẹn hò
Thì đành vậy, ghế vẫn là ghế trống
Chổ tôi ngồi – khuyết một dấu chấm thôi.
Màu nắng cũ tôi tìm hoài không thấy
Thuở yêu nhau ngực ấm vẫn chưa lìa
Đã biệt tăm một khoảng trời ngút gió
Đâu bóng em về thành vệt nắng khuya.
20/5/2019
Em Và Nắng Sài Gòn
“Nắng Sài Gòn trốn đâu rồi em nhỉ
Khi tôi về chỉ thấy giọt mưa xanh
Rơi trên áo ướt đôi lời mộng mị
Vương mắt em buồn từng giọt long lanh ” ( Nguyễn An Bình )
Nắng vẫn chói chang đổ tràn góc phố
Ran rát da người , đại lộ thênh thang
Em đợi mưa dịu bớt nắng hanh vàng
Để người xa kịp về thăm phố cũ .
Cảm ơn anh Nguyễn An Bình với những vần thơ trử tình da diết .
Tập thơ anh tặng tôi đã đọc hết và rất thích lối viết của anh .