Như chơn lữ khách
độc hành,
Mình tôi
muôn dặm buồn tênh… mỉm cười.
Khi băng suối
lúc qua đồi,
Nghỉ chân ngước mặt
nhìn trời bao la.
Thương người
mà giận nỗi ta!
Bất tâm vô trí
vô gia cùng đình.
Cũng may
còn có chút tình,
Đêm nay trăng sáng
bên bình rượu cay.
Sương khuya
có nắng gay gay,
Đợi mai ngủ suốt
cả ngày bên thơ.
Tĩnh rồi đi
thân dật dờ,
Bút cầm viết nốt
tóc tơ lỡ làng.
Nghĩa là
vẫn tôi truy hoang,
Đúng rồi vốn dĩ
miên man với tình…
Mãi mê
trong bóng độc hành…{jcomments on}