Gởi Bố Mẹ,
Con rất vui được nhận được thiệp Mừng Sinh Nhật của của Bố Mẹ đúng ngày sinh nhật của con. Con cảm ơn Bố Mẹ đã nhớ ngày này. Phần con không muốn nhớ ngày này vì có lý do. 62 năm trước (1953) con sinh ra lúc đang tản cư lên núi vì quê nhà con bị bọn Tây càn quyét. Mọi người nhanh chân chạy đi hết vào rừng sâu tránh máy bay Tây thả bom. Thời đó, Bố con theo Việt Minh đánh với Tây ở mặt trận đèo Măng Giang (đây là mặt trận mà theo báo chí sau này viết lại là trận đánh thử nghiệm để chuẩn bị cho trận Ðiện Biện Phủ bắt đầu mấy tháng sau. Bố con lúc này là Liên Ðoàn Trưởng liên đoàn tiếp vận Liên Khu 5, lo tiếp tế lương thực lên núi. Bọn Tây đã bỏ thây ở đây gần 1 trung đoàn). Chỉ có Mẹ con vì bụng mang thai lớn, chạy theo không kịp đoàn người di tản, nên bị bỏ lại đi sau. Nghe Mẹ kể lại đó là một đêm gần đến rằm Trung Thu, trăng sáng. Chỉ có một mình mẹ sinh ra con bên bờ suối. Mẹ phải dùng răng xé vỏ mía, cắt nhau. Mấy ngày sau hết bom đạn, mọi người mới tìm ra Mẹ, lúc đó con đã được 3 ngày tuổi. Có lẽ vì kỷ niệm này mà trong 11 người con, Mẹ thương và chú ý đến con nhiều nhất.
Cũng vì sinh ra nơi bìa rừng, nên sau này trong bài thơ “Lời Của Mẹ” con đã viết:
“Con lìa quê hương từ ngày còn nằm trong bụng Mẹ
Sinh ra nơi bìa rừng giữa buổi tản cư
Càn quyét, tảo thanh, Tây bắn giết chẳng từ
Mái nhà tranh ngày về chỉ còn đống tro tàn lạnh
Cha vùng lên cùng nhân dân đánh Tây, đuổi giặc
Ngày Tây thua, Cha trở lại làng xưa
Dựng cho mẹ con mái nhà tránh nắng che mưa
Rồi Cha lên đường theo người anh em ra đi tập kết...”
Và trong bài thơ khác “Nói Với Cha” con cũng đã viết:
” Cha theo kháng chiến ngày con chưa mở mắt
Cha nơi biên thùy con khóc chào đời bên mình Mẹ ướt đẫm mồ hôi
Ngày Cha về con vừa mới biết ngồi
Buổi Cha đi con đang tập tành biết nói
Nghe Mẹ kể hôm đó ngày chưa chiều đã tối
Ðứng bên hiên nhà tay Cha vuốt tóc Mẹ, tay bồng con
Miệng gượng cười vui, cố dấu hết nỗi buồn
Nhủ Mẹ sắc son, một vài năm sẽ qua như cơn gió thoảng…”
Thơ viết là vậy, nhưng trong thực tế Cha con đã không đi tập kết ra Bắc, dù có lệnh, ông đã trốn ở lại vơí gia đình. Cũng vì lý do này mà 9 năm sau, dưới chính quyền ông Diệm, Cha bị bọn họ bắt bỏ tù, giam cầm, lúc nhốt, lúc thả, tra tấn bằng điện trên mấy ngón tay đến bại liệt vì nghi ngờ Cha con ở lại nằm vùng.
Ðó là lý do con không bao giờ tổ chức sinh nhật, vì nhớ đến ngày này là nhớ đến những kỷ niệm khổ đau. Thêm nữa, ngày con sinh ra (14 tháng 9) cũng đúng là ngày Mẹ con qua đời 16 năm trước (1999), và lạ thay cũng là ngày Huân (chồng trước của Vân Các) ra đi. Con sẽ đợi 8 năm nữa , đúng 70t sẽ làm sinh nhật thật lớn. Giờ thì tạm quên đi.
Năm con đúng 50t (2003) đã có viết một bài thơ để nhớ ngày sinh nhật của mình. Ðây cũng là năm kỷ niệm Vân Các từ Bỉ sang Mỹ. Nay con chép lại gởi Bố Mẹ và Chị Hồng, Anh Thủy đọc cho vui:
Mừng Sinh Nhật 50
Cũng biển sông, cũng núi rừng
Sao không có chỗ để mừng tuổi tôi
Cũng nắng xanh, cũng mây trời
Sao con chim nhỏ quên lời hót quen
Cũng người, cũng phố, cũng đường
Đi qua, cứ tưởng chưa từng đi qua
Cũng là đất, đất nở hoa
Cũng là trăng, trăng quê nhà sáng hơn
Sáng đêm tuổi nhỏ không đèn
Ngã nghiêng chiếc bóng trên miền tuổi thơ
Mới sinh ra đã khóc òa
Tuổi trào nước mắt, tuổi khô muối dầm
Tuổi thơ át tiếng đạn bom
Ước mơ lay động, dập dồn ước mơ
Tuổi thanh xuân qua bất ngờ
Yêu thương quá những dại khờ yêu thương
Mừng tuổi tôi, thắp nến lên
Soi cho rõ những nếp nhăn tháng ngày
Gió qua bỏ lại trời mây
Đời tôi bỏ lại từ ngày xa quê
Tháng 9 năm 2003
{jcomments on}