Xóm Cầu Thanh Long, Phường Phú Bình, Thành Phố Huế

Như đã viết ở trên, năm 1949, gia đình tôi hồi cư về thành phố Huế, cha mẹ tôi thuê căn đầu dãy nhà cho thuê của bác Ngữ, người cùng họ Đào, cùng phái và cùng chi với chúng tôi. Vì đầu dãy nên nhà chúng tôi có 2 mặt tiền. Mặt phía nam có đường xóm nối liền với đường Bờ sông Đông Ba ( Quai de Dong Ba) – sau này Chính Phủ Đệ nhất Cộng hòa đổi thành Huỳnh Thúc Kháng để kỉ niệm cụ Minh Viên Huỳnh Thúc Kháng có tòa soạn báo Tiếng Dân nằm trên đường này, đoạn gần lối vào cửa Đông Ba ( Đông Nam Môn ) – chỗ chân cầu Thanh Long  chạy đến bờ hồ bảo vệ Hoàng thành gần cống Lương Y, còn mặt phía tây là đường xóm nhỏ chạy về phía Bắc song song với đường Huỳnh Thúc Kháng. Bên kia đường xóm là dinh cơ rộng rãi của Bác Trưởng Nghiêm, sau này trở thành thông gia với gia đình chúng tôi. Bác Nghiêm có 2 bà vợ với 2 dòng con nhưng gia đình sống rất thuận hòa. Hai bác gái đều buôn bán giỏi và lo toàn bộ kinh tế gia đình còn bác trai thì sống rất phong lưu. Anh Đê của chúng tôi may mắn lọt vào mắt xanh của chị Tề, con gái trưởng của bà hai, chị đẹp nhất nhà, vừa đẹp người vừa đẹp nết. Kế tiếp chị còn 2 em trai, anh Nguyện, anh Ước, và 2 cô em gái, chị Hoa và o Nở.

Bảy nhân khẩu gia đình chúng tôi sinh hoạt gọn gàng trong căn nhà thuê nhỏ. Cha tôi vẫn làm thợ mộc tại Hopital Militaire FranÇaise, anh cả của tôi- anh Thọ – tuổi Đinh Mão, làm nhân viên tùy phái cho Sở học chánh, anh thứ hai của tôi, anh Đê- tuổi Kỹ Tỵ, vẫn vừa làm vừa học việc tại bệnh viện nơi cha tôi làm, chị Hoa của tôi, hơn tôi hai tuổi chỉ học đủ biết đọc và biết viết, ở nhà giúp mẹ tôi và trông em gái út của tôi, o Xuân, riêng tôi được đi học với thầy Văn công Tộ ở đầu xóm. Nhờ vốn liếng có được từ cha tôi và hơn 4 tháng học cùng thầy Văn Công Tộ, tháng 9 năm đó tôi được nhận thẳng vào học lớp tư ( lớp hai ngày nay) tại trường Tiểu học Thanh Long, bên kia cầu Thanh Long, thuộc phường Phú Hòa thành phố Huế.

Phía trước nhà tôi, như đã nói ở trên, là con đường xóm nhưng bên kia đường là vạt biền ( đất bồi) chạy thẳng đến con kênh nối con hào ( sông đào nhỏ) bảo vệ quanh  hoàng thành và cống Lương Y. Đám đất này do bác Ngữ canh tác, bác trồng bắp, đậu và khoai lang. Mùa hè, sau vụ thu hoạch bắp, đây là nơi lý tưởng cho lủ trẻ chúng tôi thả diều, chơi duổi bắt, chơi trò thả khăn hoặc bịt mắt bắt dê hoặc bắt bướm, bắt chuồn chuồn hay đào đất bắt dế… Còn trong hồ, bác ấy trồng sen và rau muống nước; nhờ vậy nhà tôi tuy nhỏ hẹp nhưng rất thoáng mát nhất là thỉnh thoảng hương sen theo gió bay vào nhà thơm man mác. Bãi tắm cho cả xóm là bến cầu Thanh Long, nước rất mát và trong. Bọn trẻ chúng tôi, trai cũng như gái đều tắm truồng. Lần đầu tiên tôi tập bơi nơi bến sông này sau khi thơ ngây nghe các anh lớn bảo cho con chuồn chuồn voi ( loại chuồn chuồn lớn) cắn vào rốn đau điếng.

Để tăng thêm hương vị cho bữa cơm, cha tôi vào những ngày chủ nhật nếu không sang chơi bài Tài bàn hoặc Ngủ kiệu bên nhà bác Trưởng Nghiêm thì đan lờ và đem thả dưới các về rau muống trong hồ, bắt được khi vài con cá giếc, cá rô có khi cả cá lóc.

Năm 1950 anh cả tôi lập gia đình với chị Võ thị Gạt nhà ở gần cầu Bao Vinh. Chị là người buôn bán giỏi, chuyên ngành nước mắm và chế biến các loại mắm. Chị được mẹ tôi để ý ngay từ hôm đầu chị đến bán nước mắm cho gia đình tôi. Sau đó chị được mẹ giới thiệu cho anh Thọ. Anh chị ý hợp tâm đầu, thế là họ quyết định đi đến hôn nhân. Nhà có thêm người lại cần chỗ sinh hoạt cho vợ chồng mới cưới nên cha mẹ tôi quyết định mua đất làm nhà. Đám đất gần 300 mét vuông, tọa lạc tại đầu ngõ xóm gần đồn Măng cá ( lúc bấy giờ gọi là xóm Kẻ trài ), vốn của ông bà Văn Đình Thức, ba mẹ tôi mua với giá 2 lượng vàng. Do không có đủ, o Tánh   ( em bác Ngữ ) đã cho cha mẹ tôi mượn 1 lượng vàng. Cha mẹ tôi thường kể cho chúng tôi nghe để nhớ ơn người bà con tốt bụng. Có đất rồi, cha tôi mua tre già đem ngâm xuống hào để khỏi mọt ăn sau này, chuẩn bị cho 1 căn nhà tre lợp tranh.

Vào Tết năm đầu tiên, mẹ tôi may cho tôi một đồ mới, do không biết, mẹ tôi đã bảo thợ may may cho tôi 1 bộ pijama. Tuy không phù hợp để mặc đi ra ngoài nhưng đó là bộ đồ mới tôi được may đầu tiên sau những năm ở cồn Bà Điên, tôi rất sung sướng và biết ơn mẹ tôi. Có điều buồn cho tôi năm đó là do tiết kiệm tiền cắt tóc, mẹ tôi đã bảo chú Tường, thợ cắt tóc trong xóm, cắt tóc cho tôi theo kiểu ca rê để cho lâu mới phải cắt lại trong khi đó tôi ao ước được cắt dưỡng rẽ như phần đông các trẻ con trong xóm.{jcomments on}

0 thoughts on “Xóm Cầu Thanh Long, Phường Phú Bình, Thành Phố Huế

  1. Camtucau

    Một mớ kí ức thời xa xưa được tác giả viết lại rất lôi cuốn, rất hấp dẫn Cám ơn tác giả đã cho đọc Chúc mừng SN nhé

    Reply
  2. Quốc Tuyên

    Bài viết ngắn mà thật súc tích, rất hay anh Thương ơi! Chúc mừng sinh nhật anh lần nữa nè, chúc anh chị tay trong tay mãi mãi hạnh phúc dài lâu.

    Reply
  3. Tran kim loan

    Bài viết ký ức của ngày xưa anh viết thật là lôi cuốn & rất hay! Cám ơn anh Đào Thương đã cho thưởng thức& chúc anh sinh nhật vui vẻ hạnhbphúc tràn đầy!

    Reply
  4. TT Hieu Thao

    Vẫn là hạt giống nhà văn học… chúc anh và chị vui vẻ hạnh phúc trong muà sinh nhật ôn lại những kỷ niệm …

    Reply
  5. lamcamai.

    Anh viết về ký ức xưa thật thú vị – Một thời đến ngày nay còn rõ nét trong tâm tư.

    Reply
  6. Đào Thương

    Rất cám ơn tất cả các bạn đã đọc chuyện thời thơ ấu của mình.Giờ đây ở tuổi 75,gần đất xa trời, ngồi ôn chuyện cũ chợt nhớ chợt quên những mong kể cho các bạn một thời của gia đình tôi nói riêng và xã hội nói chung thời còn Pháp thuộc ở một xóm nghèo thành phố Huế.Rất khác so với thế hệ của các bạn phải không?

    Reply
  7. Kim Đức

    Ký ức của những ngày xưa cũ, xa lắc, xa lơ hơn 60 năm,vậy mà anh ĐT đã hoài niệm về ngày ấy như còn nguyên vẹn, bởi ngòi bút của anh rất bình dị, không bay bổng khiến người đọc cảm nhận được cảm xúc của anh và thế hệ sau này khi đọc có thể đồng cảm với cái thời:”thả diều, chơi duổi bắt, chơi trò thả khăn hoặc bịt mắt bắt dê hoặc bắt bướm, bắt chuồn chuồn hay đào đất bắt dế… ” hoặc là:”….cắt tóc cho tôi theo kiểu ca rê để cho lâu mới phải cắt lại trong khi đó tôi ao ước được cắt dưỡng rẽ như phần đông các trẻ con trong xóm”; hoặc về một người cha dạy con cái phải luôn nhớ ơn người tốt bụng:”….Cha mẹ tôi thường kể cho chúng tôi nghe để nhớ ơn người bà con tốt bụng”
    Cám ơn anh ĐT đã kể một câu chuyện nhỏ về thời thơ ấu của mình thật ý nghĩa.

    Reply
  8. HN Tín

    Thật lạ, ai trong chúng ta càng lớn tuổi càng hay nghĩ về thời thơ ấu. Thuở ấy tuy nghèo mà hạnh phúc, ăn không no, lo không tới, hồn nhiên chẳng biết buồn biết khổ là gì.

    Reply
  9. Đào Thương

    Cám ơn cô KĐ và NH Tín đã đọc hòi kí của mình. Đúng đây Tín ạ, Tuổi trẻ thường hướng tới tương lai. Tuổi già thì hoài niệm. Kỉ niệm dẫu vui dẫu buồn đều góp phần không nhỏ vào việc hình thành nhân cách con người. Những dấu ấn đầu đời với tôi hằn sâu vào tâm khảm, thậ khó quên.

    Reply
  10. Sông Song

    Ở tuổi đời này..trong mỗi chúng ta..dù buồn hay vui..ai cũng mang theo mình một “gánh” hành trang không thể “quẳng” vào đâu được..đó là kí ức…
    Đoạn kí ức của anh Đào Thương với những kỉ niệm..ước mơ thật bình dị của tuổi thơ.. Anh đã viết với những cảm xúc chân thành..
    SS cảm ơn anh đã cho đọc…một đoạn ngắn cuộc đời..trong ngày sinh nhật của anh.
    Sinh nhật đã qua nhưng SS vẫn muốn chúc a/c mãi vui khỏe và hạnh phúc… nhé a/c Cẩm-Đào!

    Reply

Leave a Reply

Your email address will not be published.