Anh,
Sáng sớm nay, vợ chồng mình đang lục đục làm bếp thì nghe tiếng cô con gái :
– Happy Anniversary Ba Má ngày 3 tháng 2 !
Mình sững sốt, thì ra đó là ngày kỷ niệm đám cưới của mình mà mình không nhớ. Cô con gái mình hay thật, đã nhớ và nhắc. Còn gì vui bằng phải không anh !
– Cám ơn con… Vậy mà Ba Má đâu có nhớ !
– Con biết… Tại Ba Má bận rộn quá mà !
Lát sau, cậu con trai vừa thức dậy, cũng lên tiếng :
– Chúc mừng ba-mươi-tám năm ngày cưới của Ba Má !
– Hì hì hì…! Cám ơn con. Em con cũng vừa chúc mừng Ba Má đấy. Vui quá… Cám ơn hai đứa !
Đó… Anh thấy không, bọn nhỏ lớn hết rồi, cũng có chút hiểu biết rồi, nhớ cả ngày Thành Hôn của mình nữa. Thật vui ! Cái tình gia đình là ở đây; có cần đòi hỏi “hình thức cầu kỳ” gì đâu, phải không anh ! Cám ơn Trời Phật đã cho mình hai đứa con biết nghĩ đến mình qua những lời nói, qua những cử chỉ nhỏ nhặt như thế. Cái tình cảm ấy luôn bàng bạc quanh đây, quanh mái ấm gia đình mình.
Em lại nhớ có lần anh nói : “Mong sao trên trái đất này, ngày nào cũng là ngày Valentine cả !”. Có phải cái tình cảm bàng bạc ấy cũng có ý nghiã “Valentine” không ? À, mà vài ngày nữa là đến Valentine’ s Day rồi. Nhanh quá… !
Nhớ năm nào anh viết bài “thơ” ngắn Hai Đóa Hoa Hồng nhân ngày Valentine của riêng mình. Em đọc lên cho hai con nghe; chẳng biết có hiểu gì không mà hai đứa thích lắm, nói “Ba viết dễ thương quá !” :
… … …
Hai đóa hoa hồng với đôi chỗ
nhám nhúa trầy trụa nhăn nheo,
nhưng vẫn ấm áp nồng nàn
và hy sinh cho nhau.
Hai đóa hồng có già đi
nhưng không héo,
không bao giờ héo,
phải không em !?
… … …
Nhớ lại những ngày anh bệnh nặng phải nằm điều trị ở bênh viện Fountain Valley. Bệnh viện xa nhà (bằng đoạn đường Quy Nhơn – Phù Mỹ) thế mà cùng với em, hai con mình vẫn đến với anh; cùng em lo âu thấp thỏm theo từng hơi nhở, theo từng nhịp tim của anh.
Thật khổ cho em, đâu rành đường sá gì, nhất là phải chạy freeway vào ban đêm, em sợ bị lạc lắm. Có lần chở cậu con trai đi bác sĩ ở thành phố Santa Ana, một thành phố xa nhà em chưa đến lần nào. Tuy anh đã cẩn thận đưa em đến đó để “học trước cho quen”; nhưng rồi đến ngày em chở con đi thì lại bị lạc, em chới với; may mà không gặp chuyện gì. Cũng có một hai lần em bị lạc như thế. Anh biết rồi đó, em chỉ quen lái xe theo đường “thuộc lòng” – mà anh hay ghẹo là đi theo đường “ăn giỗ” đó !
Những ngày đến bệnh viện với anh, vừa lái xe em vừa lo ra. Không biết giờ này anh ra sao, có khá hơn không, tuy bác sĩ và y tá túc trực vẫn luôn chia sẻ và trấn an em. Đến parking lot rộng mênh mông của bệnh viện em loay hoay tìm chỗ đậu xe vì chẳng biết đậu nơi nào để đến gần phòng anh nằm. Lại còn lần đầu tiên đến một bệnh viện lớn như thế này, em ngại đi thang máy lắm vì sợ mình bấm lộn nút thì sẽ không đến nơi mình cần đến; hoặc lỡ khi thang máy bị mất điện thì mình lại bị treo lơ lửng, bị nhốt chết ngộp trong đó… Em “Bà Năm Trầu” quá, phải không anh !?
Những ngày đầu anh nằm bệnh viện em phải nghỉ làm để túc trực bên anh tuy em chẳng giúp được gì, mọi việc đều có y tá và bác sĩ định liệu. Lòng em quặn thắt khi nắm lấy bàn tay gầy guộc lạnh ngắt của anh, hoặc nhìn vẻ mặt xanh xao tái nhợt với đôi mắt hốc hác thiếu sinh khí của anh… Em chắc rằng lúc đó anh chẳng hay biết gì cả.
Nhìn anh nằm bẹp dí trên giường bệnh mà thương quá đi. Em cố nhịn khóc trước các con để lấy nghị lực mà lo lắng chăm sóc cho anh. Tội nghiệp, cậu con trai mình ban ngày đi làm, ban đêm lại thế em mà ở bên anh. Còn cô con gái thì bật khóc khi nhìn thấy anh vừa chuyển từ phòng mổ tim sang phòng điều trị đặc biệt ICU với cơ man nào là dây nhợ ống chuyền khắp người.
Có lúc mệt mỏi quá, cần phải nghỉ dưỡng sức, em chỉ đến với anh ban ngày, còn ban đêm thì ở nhà nghỉ ngơi và lo bữa ăn ngày hôm sau cho các con. Em lại rơi vào tình trạng “một cảnh hai quê” như những năm mình còn ở bên nhà.
Buồn buồn em lại nhớ đến chuyện cũ. Không sao em quên được những năm sau bảy-lăm, tuy bọn mình chưa làm lễ cưới nhưng em đã cùng gia đình anh chăm lo cho anh khi anh bị sốt rét ác tính nặng suýt qua đời trong trại tù nơi rừng sâu nước độc.
Rồi khi sang Mỹ, trong một lần dọn nhà vì các con còn nhỏ quá chưa giúp được gì, anh ráng sức đẩy thùng đồ khá nặng lên xe U-Haul nên bị cụp xương sống, không đứng dậy được, em dìu vào nhà. Anh vẫn trườn bò như con rắn trên nền nhà, không đứng ngồi lại được. Hôm sau, em liều lái xe lên freeway đưa anh đến bác sĩ chỉnh hình điều trị, nếu không thì anh phải ngồi xe lăn wheelchair suốt đời rồi.
Em vẫn nhớ thời gian em bị “bệnh nghề nghiệp”, vì làm việc nhiều nên ngón tay giữa bàn tay phải của em bị cong lên, không nắm lại bình thường được, nên mỗi đêm khi đi làm về, anh chịu khó dùng dầu nóng mà nắn bóp lại cho em. Bây giờ thì đỡ nhiều lắm.
Những tháng trở lại đây, cũng lại “bệnh nghề nghiệp”, thắt lưng em bị đau nhức lắm, ngồi lâu không được, anh lại chịu khó dùng dầu nóng mà massage xoa bóp thắt lưng cho em mỗi sáng trước khi đi làm và mỗi đêm trước khi ngủ. Có lúc em bật cười vì cảnh “người bệnh lại lo cho người đau”.
Những việc làm cỏn con mà vợ chồng con cái mình dành cho nhau đó có phải là… “Valentine” không anh ?
Cho nên chẳng cần phải chờ đến Valentine’ s Day để trao tặng cho nhau những tấm thiệp màu sắc đẹp đẽ hay những món quà đắt tiền thì mới gọi là thể hiện tình cảm cho nhau đâu. Chỉ cần hằng ngày mình cư xử tốt đẹp trọn vẹn với nhau là quí nhất rồi, phải không anh !
Em nghĩ, Lễ Valentine là Lễ Tình Yêu theo nghiã rộng rãi hơn, bao gồm tình yêu giữa nhân loại, tình yêu giữa vợ chồng con cái với nhau; chứ không chỉ là tình yêu nam nữ mà bây giờ có nơi lại đổi Valentine’ s Day thành ngày Lễ Tình Nhân anh há !
Hôm nay, nhân ngày nghỉ của em và cũng sắp đến ngày Lễ Valentine, em viết đôi dòng này để chiều nay từ 24-Hour Fitnet Center về, anh đọc cho vui.
Thôi, mỏi tay lắm rồi, em stop đây, để còn làm việc nhà nữa nhen anh !
Em đây,
Kim Loan
(Los Angeles, tháng 2/2015)
{jcomments on}
Đọc những dòng viết cho nhau, nhân ngày lễ tình nhân của Kim Loan dành cho ông xã thật” tình cảm ” với bao kỷ niệm cùng nhau trong cuộc sống chia ngọt xẻ bùi… rất hay! thế là quá đủ & thật ý nghĩa trong ngày tình nhân ! chúc đôi bạn Lê Huy + Kim Loan mãi mãi hạnh phúc bên nhau & ngày nào cũng là ngày tình nhân cả nhé!
Bài viết của KL hay quá, với bao kỉ niệm đằm thắm của tình nghĩa vợ chồng trong cuộc sống Chúc KL LH mãi mãi hạnh phúc nhé
Những việc làm cỏn con mà vợ chồng con cái mình dành cho nhau đó có phải là… “Valentine” không anh ?
Cho nên chẳng cần phải chờ đến Valentine’ s Day để trao tặng cho nhau những tấm thiệp màu sắc đẹp đẽ hay những món quà đắt tiền thì mới gọi là thể hiện tình cảm cho nhau đâu. Chỉ cần hằng ngày mình cư xử tốt đẹp trọn vẹn với nhau là quí nhất rồi, phải không anh !
Em nghĩ, Lễ Valentine là Lễ Tình Yêu theo nghiã rộng rãi hơn, bao gồm tình yêu giữa nhân loại, tình yêu giữa vợ chồng con cái với nhau; chứ không chỉ là tình yêu nam nữ mà bây giờ có nơi lại đổi Valentine’ s Day thành ngày Lễ Tình Nhân anh há !
Hôm nay, nhân ngày nghỉ của em và cũng sắp đến ngày Lễ Valentine, em viết đôi dòng này để chiều nay từ 24-Hour Fitnet Center về, anh đọc cho vui.
Kim Loan nói chí lý lắm.
Truyện nào của Kim Loan cũng dễ thương chi lạ.
Chào KL, theo mình nghĩ cái tài sản quí nhất của đời người chính là gia đình, nhưng thường chúng ta không biết quý trọng và bảo vệ nó. Và bài viết của KL đã nói lên được cái giá trị hạnh phúc quí báu ấy thật ý nghĩa, chúc mừng bạn.
Bài viết dạt dào cảm xúc, hay lắm Kim Loan ơi! Chúc anh Lê Huy và Kim Loan năm mới an lành, hạnh phúc.
Các bạn thân mến,
Thay lời Kim Loan, Lê Huy rất cám ơn các bạn đã chia sẻ với tác giả về bài viết này.
Kim Loan muốn nói chuyện với các bạn lắm nhưng không vô được vì quên mật khẩu, có “cầu cứu” Ban Biên Tập nhưng vẫn chưa được.
Mong BBT & Admin giúp cho.
Thân mến.
KL – LH
Bài viết của Kim Loan tràn đầy tình cảm gia đình hay quá.
Chúc anh Lê Huy và Kim Loan mãi mãi hạnh phúc.