* Thân tặng bạn tôi Đỗ Trường Giang.
Nhớ đêm nào dưới mưa mình sóng bước
Giọt mưa rơi, rơi lả tả vào hồn
Vòng tay anh siết chặt, gởi nụ hôn
Nghe ấm cả màn đêm vừa trở giấc.
Trời “ Sài gòn mình thấy hình như chật
Chưa đủ gói tròn hai chữ yêu thương” *
Lá me bay ru tình mãi vấn vương
Đèn đại lộ nhạt nhòa trong mưa đổ.
Gió đêm về, chập chờn bên góc phố
Dưới hiên mưa, thiếu nữ đứng chờ ai ?
Sao thấy lòng quặn thắt cả đêm dài
Hai đứa mình nắm tay qua ngỏ khác.
Đến quán Gió mưa còn rơi lác đác
Cửa chưa mở, anh và em chờ giây lát
Nhìn vào trong, đèn đêm vừa bật sáng
Nghe gió lùa vào cửa đã mở toang.
Từng giọt nhỏ bên ly cà phê đắng
Nghe âm vang trầm bổng dưới đèn màu
Tràn vào lòng một đêm dài thức trắng
Em tươi cười, hai đứa vội … hôn nhau .
—————————————————————-
* Thơ thi hữu Đỗ Trường Giang (bài Em Có Nhớ){jcomments on}
Chào anh Song An Châu,
“Nhớ đêm nào dưới mưa mình sóng bước
Giọt mưa rơi, rơi lả tả vào hồn
Vòng tay anh siết chặt, gởi nụ hôn
Nghe ấm cả màn đêm vừa trở giấc.
…………………………
Tràn vào lòng một đêm dài thức trắng
Em tươi cười, hai đứa vội … hôn nhau .”SAC
Đem mưa Sài Gòn, một đêm dài thức trắng nhưng rất hạnh phúc, tôi thèm cái hạnh phúc của anh 😆 😆
Thân mến
Anh Châu tài quá từ tâm sự bạn mà làm thơ y như của chính mình.
“Từng giọt nhỏ bên ly cà phê đắng
Nghe âm vang trầm bổng dưới đèn màu
Tràn vào lòng một đêm dài thức trắng
Em tươi cười, hai đứa vội … hôn nhau ” (SAC)
Thật là bình dị nhưng nếu biết tận hưởng, trân quý thì dù là trong một khoảnh khắc họ cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc phải không anh SAC?
Chúc vui.
Trời “ Sài gòn mình thấy hình như chật
Chưa đủ gói tròn hai chữ yêu thương” *
Lá me bay ru tình mãi vấn vương
Đèn đại lộ nhạt nhòa trong mưa đổ.
Bài thơ dễ thương quá! ĐÊM MƯA SÀI GÒN có đôi tình nhân thật ấm nồng hạnh phúc!
Bài thơ hạnh phúc quá ước gì được mưa ướt như anh SAC.
Bài thơ của songanchâu gợi tôi nỗi nhớ về Sài Gòn. Lúc này cũng đang có những cơn mưa bất chợt mỗi chiều.
Sài gòn bây giờ đông đúc, náo nhiệt, ồn ào khác với thời kỳ chúng ta ở. Đâu còn là thành phố yên bình, có lúc thả hồn mình trên con đường ” Duy Tân cây dài bóng mát ” hay một chút tĩnh lặng, thư giãn ở đường Tú Xương, Bà Huyện Thanh Quan. Sài gòn giờ đây lúc nào cũng nhộn nhịp, dòng người, xe cộ tấp nập, đôi khi đi xe phải leo lên lề. Tuy thế lâu lâu không ghé vẫn cảm thấy nhớ lạ lùng.Ôi! cái đất quyến rủ, nơi lưu giữ trong tôi một thời xuân trẻ.
“Hai đứa mình nắm tay qua ngỏ khác”
Anh nhà thơ từ Atlanta về quê thăm người rồi đưa em vào “ngõ khác” nào đây? bí hiểm qua chừng. Saigon rất nhiều con ngõ nhỏ, hẹp, nhưng con ngõ nào dẫn tình anh vào đó rồi lại …hôn nhau nữa chứ. Tình ơi là tình. Tình qúa lớn để thấy Saigon như thế mà không đủ chưá tình yêu của chàng. Lâu qua Anh Song An Châu lặn đâu mất biệt, nay mới lộ ra. Chúc vui vời nụ hôn Saigon còn ấm đôi môi.
NL
Mưa Đêm Sài Gòn ấm áp và dễ thương chi lạ!
Đến quán Gió mưa còn rơi lác đác
Cửa chưa mở, anh và em chờ giây lát
Nhìn vào trong, đèn đêm vừa bật sáng
Nghe gió lùa vào cửa đã mở toang.
Từng giọt nhỏ bên ly cà phê đắng
Nghe âm vang trầm bổng dưới đèn màu
Tràn vào lòng một đêm dài thức trắng
Em tươi cười, hai đứa vội … hôn nhau .
Một bài thơ tràn đầy khúc hoan ca, cám ơn anh Song An Châu bài thơ dễ thương quá!