Biển Mel-bourne cũng sắc xanh,
Trên cao xuân ngự tinh anh vùng trời.
Sóng mây như lắm gọi mời,
Nhưng sao ta mãi nhớ hoài biển quê.
Ra đi buổi ấy não nề,
Đành theo sóng nước giấc mơ ngàn trùng.
Ba mươi năm khoái …rượu nồng,
Đắm say bên gối, bồng bềnh bên mây.
Tỉnh ra vẫn trắng đôi tay,
Bóng tà dương đã đồi tây khuất dần.
Biển xanh nhạc sóng chập chùng,
Ta còn mơ giấc tương phùng cùng em…{jcomments on}
Bài thơ lục bát của anh BXL thật nhẹ nhàng, dễ thương. Dầu biển Mel-bourne vẫn xanh, dầu sóng mây gọi mời nhưng trong lòng tác giả vẫn không nguôi nỗi nhớ về quê hương:
Sóng mây như lắm gọi mời,
Nhưng sao ta mãi nhớ hoài biển quê.
Ba mươi năm sống lưu lạc nơi đất khách quê người với những giấc mơ ngàn trùng với rượu nồng, với những đêm đắm say trên gối, với những ngày bồng bềnh trên mây, cho đến khi bóng tà dương đã dần khuất bên đồi tây mà “tình ta vẫn trắng đôi tay”, nghe ra như có những nỗi u uất:
Tỉnh ra vẫn trắng đôi tay,
Bóng tà dương đã đồi tây khuất dần.
Biển xanh nhạc sóng chập chùng,
Ta còn mơ giấc tương phùng cùng em…
Tác giả vẫn mơ cái giấc mơ tương phùng cùng em, một giấc mơ có lẽ đã đeo đẳng tác giả trong suốt cuộc đời!!!
Một bài thơ hay, dễ thương và cũng đầy những nỗi nhớ quê hương cũng như những nỗi ngậm ngùi về thân phận của một kiếp người…
Cám ơn anh BXL,
Mến, LCD
Cảm ơn Dũng chia sẻ.
Tỉnh ra vẫn trắng đôi tay Bóng tà dương dã đồi tây khuất dần Biển xanh nhạc sóng chập chùng TA còn mơ giấc tương phùng cùng em Bài thơ nhẹ nhàng ,buồn và ngậm ngùi Bài thơ hay lắm anh BXL ơi
Cảm ơn Xuân.Vui.
Những lời tâm tình, tự sự về nỗi nhớ quê hương đã được anh BXL khắc họa qua những vần thơ đầy khắc khoải:
“Biển Mel-bourne cũng sắc xanh,
Trên cao xuân ngự tinh anh vùng trời.
Sóng mây như lắm gọi mời,
Nhưng sao ta mãi nhớ hoài biển quê.” (BXL)
Và rồi giọng thơ của những câu thơ tiếp theo như chùng xuống, nén vào trong một nỗi đau của người con viễn xứ:
“Ra đi buổi ấy não nề,
Đành theo sóng nước giấc mơ ngàn trùng.
Ba mươi năm khoái …rượu nồng,
Đắm say bên gối, bồng bềnh bên mây” (BXL)
Ba mươi năm phải rời xa quê mẹ với cuộc tình không trọn vẹn, BXL đã viết những câu thơ lắng đọng như xoáy vào lòng người đọc thể hiện niềm xót xa cho thân phận con người:
“Tỉnh ra vẫn trắng đôi tay,
Bóng tà dương đã đồi tây khuất dần.
Biển xanh nhạc sóng chập chùng,
Ta còn mơ giấc tương phùng cùng em…” (BXL)
Chúc giấc mơ “tương phùng cùng em” của anh trở thành hiện thực. Chúc anh vui.
Hay nghen.Cảm ơn KĐ chia sẻ
Tỉnh ra vẫn trắng đôi tay,
Câu thơ nầy hay quá dúng tui .
Nói đại cũng giống nhiều ngừ lắm đó anh,cảm ơn ĐD….vui
Tỉnh ra vẫn trắng đôi tay,
Bóng tà dương đã đồi tây khuất dần.
Biển xanh nhạc sóng chập chùng,
Ta còn mơ giấc tương phùng cùng em…(BXL)
Chào anh BXL, đã qua 60 năm cuộc đời rồi, mà cứ còn mãi giấc mơ tương phùng ngày nào thì buồn quá phải không anh ? Sống là phải chấp nhận mọi đau đớn cuộc đời, cũng như chính thân thể ta không may phải chung sống với những vết sẹo hoặc dị tật thế thôi. Chúc anh mạnh khỏe, quên đi u buồn quá khứ và vui bước tương lai.
Cảm ơn Tiến ơn chúc vui nghen.
Biển Mel-bourne cũng sắc xanh,
Trên cao xuân ngự tinh anh vùng trời.
Sóng mây như lắm gọi mời,
Nhưng sao ta mãi nhớ hoài biển quê.
Biển Mel-burne cũng thắm sắc xanh “Nhưng sao ta mãi nhớ hoài biển quê” .Vậy mới thấy không đâu bằng quê nhà,câu thơ làm nao lòng người đọc bởi cái tình cái nghĩa của quê hương thấm sâu vào trái tim của người con được sinh ra từ biển quê nghèo!
Ba mươi năm khoái …rượu nồng,
Đắm say bên gối, bồng bềnh bên mây.
Tỉnh ra vẫn trắng đôi tay,
Bóng tà dương đã đồi tây khuất dần.
Biển xanh nhạc sóng chập chùng,
Ta còn mơ giấc tương phùng cùng em…
Hơn ba mươi năm sống trong sự phồn hoa,với bao đắm say …nhưng cuối cùng trong sâu thẳm tâm hồn, trong sâu thẳm trái tim vẫn không quên được em và luôn mơ được tương phùng! Bài thơ buồn man mác ,với nỗi nhớ người nhớ quê se sắt đến nao lòng!
Không dám não lòng đâu NT ui…nói cho vui thôi,chúc vui.
Bài thơ làm NAO LÒNG người đọc chứ không phải NÃO LÒNG đâu anh Lộc!
Phải đó…xin lỗi ngừ đọc…vui.
Nhưng sao ta mãi nhớ hoài biển quê. …
Thương anh thủy chung thiệt vì có Phụng ở quê nhà mà!
Phụng chắc nhớ a lắm mới gởi gấp đôi lời comt này chứ gì …vui.
Quá khứ không bao giờ trở lại. Nhưng ký ức vẫn mãi mãi là điều khôn nguôi …nhất là những ký ức nồng nàn…
AP thích 4 câu cuối
” tỉnh ra vẫn trắng đôi tay
Bóng tà dương đã đồi tâykhuất dần
Biển xanh sóng nhạc chập chùng
Ta còn mơ giấc tương phùng cùng em “
Vâng ! Chỉ có những ước mơ mới cho ta bước tiếp ngày mai …và đôi khi cũng nên để ước mơ cũ biến thể anh Lộc à !
Chính xác AP nói phải lắm….vui,cảm ơn AP.
Tỉnh ra vẫn trắng đôi tay,
Bóng tà dương đã đồi tây khuất dần.
Biển xanh nhạc sóng chập chùng,
Ta còn mơ giấc tương phùng cùng em…
Mong cho giấc mơ của anh sẽ thành hiện thực.
Cứ tin như vậy cho vui đi PMT.,cảm ơn Thu nhiều.
Biển Mel-bourne cũng sắc xanh,
Trên cao xuân ngự tinh anh vùng trời.
Sóng mây như lắm gọi mời,
Nhưng sao ta mãi nhớ hoài biển quê.
……….
Tỉnh ra vẫn trắng đôi tay,
Bóng tà dương đã đồi tây khuất dần.
Biển xanh nhạc sóng chập chùng,
Ta còn mơ giấc tương phùng cùng em…
Sau bao nhiêu năm vẫn không quên được biển quê hương, không quên được em xưa, anh Lộc thật là nặng tình, nặng nghĩa! Chúc ước mơ của anh sớm thành hiện thực nha.
Haha,hiện thực rồi thì còn gì để làm thơ hề…cứ xìu xìu ểnh ểnh khg đâu ra đâu thì mới có duyên cớ làm thơ chứ …vui,cảm ơn QT.
C hắc không ai rủ uống cà phê nên chạnh nhớ quê xưa phải không anh Lộc.
Sao biết chính xác vậy BV…ngừ già thật cô đơn ở đây đó mà…nhưng tìm về bạn già tại vn ở lâu chút thì khg ổn…cảm ơn BV…chúc vui.
Biển Mel-bourne cũng sắc xanh,
Trên cao xuân ngự tinh anh vùng trời.
Sóng mây như lắm gọi mời,
Nhưng sao ta mãi nhớ hoài biển quê. (BXL)
– Biển ở đâu cũng xanh nhưng biển quê hương xanh nhất.
– Em ở đâu cũng nhớ nhưng nhớ em xưa nhất.
– Thực rất nhiều cõi thực…Nhưng lòng vẫn mơ tương phùng với em xưa.
Một đời khổ não nên phải thở bằng thơ.
Hihi…Có rượt hông anh Lộc để chuẩn bị xách dép?! 😛 😛
Còn nhớ quê là còn nhớ nhiều ngừ trong đó có MC hic…hic…
Phải đó Mc…vui.
Cẩm Ái…rất là tâm lý,biết tẩy đàn ông hết rồi đành chịu,cảm ơn Ái ui.
Thứ bảy, 06 Tháng 9 2014 18:24
Biển Mel-bourne cũng sắc xanh,
Trên cao xuân ngự tinh anh vùng trời.
Sóng mây như lắm gọi mời,
Nhưng sao ta mãi nhớ hoài biển quê.
Không đâu đẹp bằng biển quê hương phải không anh.
Phải đó Thủy,cảm ơn cô cảm thông,chúc vui.