Tặng anh Đổ Xuân Khẩn
núi đựng quê thành cái chậu
con đường bò đến chênh vênh
giọt mưa lăn tròn xuống núi
quê hình con mắt trông lên.
rửa xanh quê bằng ánh nắng
mù sương bay đụng hiên nhà
chổi quê quét bằng mưa bão
lòng tôi gởi lại phù sa
đôi tay cầm đời đã mỏi
rớt lòng tôi xuống đường đi
nhặt lên có hình cái chậu
chung quanh quê núi thầm thì.
ruộng vườn suối khe nỗi nhớ
cho tôi mượn vẽ dáng quê
bao nhiêu sắc màu chưa đủ
nếu không còn ý muốn về{jcomments on}
Tho PTC duom moi tinh que qua y tuong that ngo nghinh .
Que ngheo nhung luon nho nhung , muon quay ve vi noi do gan bo bao doi ta
Hi Ngô Tín
Mỗi người đều có một nơi đi về. Quê PTC là vậy đó.Cảm ơn NT, chúc vui.
Đôi tay cầm đời đã mỏi
Rớt lòng tôi xuống đường đi
Nhặt lên có hình cái chậu
Chung quanh quê núi thầm thì ( PTC)
CKC thích khổ thơ ni !
CKC cầm đời mỏi tay chưa mà thích khổ thơ này?
Cảm ơn CKC, Chúc an lành.
Ui chao bước vào cuộc đời ngỗn ngang âu lo , gập ghềnh thử thách mấy mươi năm răng không mỏi Phan Thanh Cương hè ! Chúc Cương nhiều niềm vui hí
Đúng là một góc nhìn rất lạ và hay, rất hình ảnh mà cũng rất tài tình… về quê mình của PTC.
Vỗ tay cho PTC…sung nè! 😆
Quê PTC là thung lũng nhỏ, nếu như KT có dịp đến thăm thì góc nhìn này không lạ, còn hay và tài tình(KT) xin nhận một ít thôi nhưng cảm ơn thì rất nhiều. vui nhé.
Những tâm tư được đưa vào ẩn dụ …Tình quê thấm đẫm ngọt ngào…Thầm thì dáng quê.
Cảm ơn PTC đã cho đọc bài thơ rất sâu và hay !
Nơi sinh mình ra là nơi đẹp nhất, mà PTC có thơ ít nhất cho quê.
Cảm ơn AP, chúc vui, khỏe, trẻ.
Một miền quê Việt Nam của PTC không lạ nhưng con đường dẫn đến Chậu Quê rất duyên, rất lạ và làm cho người ta tò mò muốn một lần đến thăm !
đôi tay cầm đời đã mỏi
rớt lòng tôi xuống đường đi
nhặt lên có hình cái chậu
chung quanh quê núi thầm thì.
ruộng vườn suối khe nỗi nhớ
cho tôi mượn vẽ dáng quê
bao nhiêu sắc màu chưa đủ
nếu không còn ý muốn về (PTC)
Khi xưa PTC thích nhất là lên núi nhìn xuống, có những vị trí đứng, người nhìn thấy quê như cái chậu, tùy mùa cái chậu xanh hoặc vàng. Ở đó có hồ nước nóng nước sôi quanh năm.
Cảm ơn cô giáo, chúc vui.
Hi hi Phan Thanh Cương
PTC thật tài tình khi lồng bức tranh quê hương nằm trong “chậu” trong “con mắt trông lên”.”làm cho người ta tò mò muốn một lần đến thăm !”(NT) Rất ngưởng mộ CHẬU QUÊ.
núi đựng quê thành cái chậu
con đường bò đến chênh vênh
giọt mưa lăn tròn xuống núi
quê hình con mắt trông lên.
……………………….
đôi tay cầm đời đã mỏi
rớt lòng tôi xuống đường đi
nhặt lên có hình cái chậu
chung quanh quê núi thầm thì(PTC)
SS thích nhất 2 khổ thơ này
Sông Song
Bởi quê mang hình cái chậu
Giờ ngồi rửa chén nhớ quê.
Quê đang mở cửa đón khách, có món gà ta trên sườn đèo.
Cảm ơn SS. Chúc vui.
Hình anh quê hương trong thơ Phan Thanh Cương rất độc đáo và đẹp quá, cám ơn đã cho đọc một bài thơ rất hay!
Chào chị Quốc Tuyên
Quê PTC đến ngã ba Hương An ( quốc lộ 1) rẻ trái, PTC viết trong bài Nhớ Quê : ” nơi nằm cùng phía trái tim” chưa đăng chị ạ.
Cảm ơn chị khen, mong chị an lành.
Hình ảnh miền quê được pTC miểu tả ẩn dụ thật độc đáo
Cảm ơn MC đã nghĩ vậy. Mong đọc thơ MC. Chúc vui.
núi đựng quê thành cái chậu
con đường bò đến chênh vênh
giọt mưa lăn tròn xuống núi
quê hình con mắt trông lên.
Ai cũng có một quê hương ở trong tim, luôn là nỗi nhớ, là tình yêu, là nơi an ủi khi gặp chông gai trên đường đời, là nơi để kề vai tựa cánh, là nơi lau những giọt nước mắt đau đớn trong tâm hồn, là nơi mà khi nhớ về, ta có thể chuẩn bị hành trang cho một chuyến viễn du mới, để đương đầu với sóng gió…
Với Phan Thanh Cương cũng vậy, anh vẫn canh cánh bên mình nỗi nhớ quê da diết, hồn quê của anh là cái chậu khổng lồ, chứa bao nhiêu là nhà của, đường sá, vươn mình rạng rỡ trong ánh nắng mai, mơ màng êm ả trong buổi hoàng hôn, vật vả nghiêng ngã theo cơn giông bão, và chờ đón phù sa khi dòng nước dữ tràn về.
rửa xanh quê bằng ánh nắng
mù sương bay đụng hiên nhà
chổi quê quét bằng mưa bão
lòng tôi gởi lại phù sa
Quê hương thật đẹp, đã nuôi dưỡng những mộng ước đầu đời, vậy mà anh vẫn rức lòng ra đi, bao nhiêu mũi gai sầu đã êm ái; đã cuồng nộ găm vào tim anh để rồi:
đôi tay cầm đời đã mỏi
rớt lòng tôi xuống đường đi
nhặt lên có hình cái chậu
chung quanh quê núi thầm thì.
Dù ở xa, nhưng quê hương luôn ẩn trong tiềm thức, vẫn rất gần gủi và thân thương, nào ruông vườn, sông suối, vẫn lắng sâu trong lòng, thỉnh thoảng vẫn tái hiện trong tâm trí như một bức tranh:
ruộng vườn suối khe nỗi nhớ
cho tôi mượn vẽ dáng quê
bao nhiêu sắc màu chưa đủ
nếu không còn ý muốn về
Bài thơ rất hay, dòng thơ như tuôn trào một mạch, câu thơ súc tích, ý thơ mới lạ, chàng thi sĩ tài hoa, không bao giờ đi theo một khuôn mẫu có sẵn, luôn vạch cho mình một con đường riêng, mà ở đó đã phát huy những tài năng thiên bẩm của mình. Thật đáng ngưỡng mộ.
Lần này cô Út cho Anh ké một cái nghen. Đúng như TT nói, câu đầu khi tả “Nuí đựng quê thành cái chậu” là ta liên tưởng ngay quê nhà của chàng Cương ở dưới thung lũng, chung quanh nuí bọc, mây che. Câu sau: “Nhặt lên có hình cái chậu” là tả nơi anh trút tấm lòng, trút bao nhiêu, chậu quê chứa hết bấy nhiêu. Thâm thúy và tình cảm lắm. Nghèo mà đẹp, hoang vắng mà lãng mạng lắm Cương ơi!
Quê nhà anh không ở trong núi như Cương nhưng cũng gần triền núi. Núi xa nhưng trong tim anh núi rất gần, có thể nhớ từng cây chành rành, cây sim, chim chim, dú dẻ…Chưa ai nói về quê mình bằng những câu thơ thế này:
“rửa xanh quê bằng ánh nắng
mù sương bay đụng hiên nhà
chổi quê quét bằng mưa bão
lòng tôi gởi lại phù sa”
Hay thật!
NL
Chào Thu Thủy.
Comment của TT như một bài văn, phần mở đề, thân bài thì PTC rất “ừ”. Đến phần kết luận: “Bài thơ rất hay, dòng thơ như tuôn trào một mạch, câu thơ súc tích, ý thơ mới lạ, chàng thi sĩ tài hoa, không bao giờ đi theo một khuôn mẫu có sẵn, luôn vạch cho mình một con đường riêng, mà ở đó đã phát huy những tài năng thiên bẩm của mình” TT.
PTC như đang trôi lơ lững trên sông, ngợp lắm, dân miền núi chỉ giỏi leo cây nào có biết bơi đâu, uống mấy ngụm nước lạnh mà say rồi TT ạ.
Đến thê kỷ 21, không lẻ PTC trở thành nhà thơ?
Nghĩ đến đây lòng lại lâng lâng chỉ còn nhớ một việc là cảm ơn TT và chúc TT, cả nhà an vui, mạnh khỏe.
Đây là 4 câu thơ viết nhanh tặng cho người bình thơ hay:
Chậu quê chứa cánh hoa lan
Nhẹ tay em hái kẻo làm bể quê
Để mai có chỗ ta về
Ta về già giữa bốn bề lành nguyên.
Thân mến
Anh Nguyên Lương thân mến!
Viết vừa xong cho Thu Thủy, thì thấy anh đứng ở giữa, nếu biết viết luôn cho anh và TT một lần cho khỏe.
Anh và TT có cái tài khá đặc biệt, nói một câu mà người nghe vui cả ngày dù đang đi trong mưa.
Em còn đang giận cái giàn khoan gần nhà mình, nó làm ồn khó ngủ quá. Thôi bữa nào em nói chuyện với anh nhiều. Em khoái anh lắm nghe.
Cảm ơn anh , chúc gia đình hạnh phúc, cười cả ngày.
Bên này anh cũng nghe âm vang của tiếng ồn phát ra từ phía trời Tây.
Không thể ngủ yên được rồi Cương ơi!
NL
Lời bình của Thu Thủy hay quá .
like
Lời bình hay quá Thu Thủy ơi!
like
ruộng vườn suối khe nỗi nhớ
cho tôi mượn vẽ dáng quê
bao nhiêu sắc màu chưa đủ
nếu không còn ý muốn về
Thật là sâu sắc.
Dạ Lan ơi! Không ai vẽ dáng quê đầy đủ hết. Cảm ơn DL, chúc vui.
Cái CHẬU QUÊ này hay quá đẹp quá ! Nơi chứa đựng cảm xúc vô bờ về quê hương của Phan Thanh Cương .
Xin chúc mừng bài thơ hay – sâu sắc.
Cảm ơn lamcamai, Lời của chị PTC sẽ đem về chứa ở Chậu Quê.
Chúc trẻ, vui
Lời bình của Thu Thủy hay quá!
Bao nhiêu năm xa cách mà nhà thơ Cõng em còn nhớ ” Cái chậu Quê hương”.
Bài thơ ngồ ngộ, hay và dễ thương vô cùng.
HN Tin
Có Cõng nhiều Em cũng phải nhớ quê chứ bạn hiền, Quê ở trong da thịt mình phải không bạn hiền.
Nhớ quê chưa? cảm ơn nhé. Chúc vui.
Cám ơn Ái, Tiết và anh Tín.