Sáng nay, một buổi sáng đẹp trời, có những tia nắng vàng đang lung linh khoe sắc, bầu trời cao và mây trắng trôi lững lờ.
Vợ chồng tôi cùng vợ chồng một người bạn đồng hương, đi thăm trại tâm thần. Trại nằm dưới một sườn đồi, vì mùa này ở Cao nguyên là mùa khô, nên xung quanh trại cỏ như bị cháy nắng, xác xơ, vàng úa, những cây cafe cũng cằn cổi, phơi mình dưới nắng mai. Trại do hai vợ chồng một nhà hảo tâm sáng lập, người chồng tên Phước ( không biết Phước là tên thật hay tên của người làm phước ) lái xe chở gạch cát thuê, người vợ tên Hà, ở nhà lo cơm nước cho bốn mươi mãnh đời ngơ ngác.Trong số đó có được vài người bịnh nhẹ có thể phụ giúp cơm nước cho chị. Nơi đây thuộc xã Hdrong, cách thành phố Pleiku khoảng 8 cây số, trên đường quốc lộ 14, có con hẽm rẽ về phía Tây, khoảng 1 cây số
Hai vợ chồng người hảo tâm, ở trong căn nhà lụp xụp, họ có hai con, một trai, một gái nhưng đều gửi các cháu ở với dì, bên họ chỉ có người mẹ già tám mươi lăm tuổi.
Cách nhà hai chục mét, về phía sau là trại tâm thần, đập vào mắt chúng tôi, là ba khu nhà, có hàng rào sắt kiên cố, bên phải là nhà ngủ cho các bệnh nhân, tương đối tỉnh táo. Ở giữa hai căn, cho người già, bên trái có hai căn, một bên nhốt đàn bà, một bên đàn ông những người ở đây đều bị bệnh nặng nhất, hay đập phá la hét. Những người ở trong căn nhà nầy điều bị xích hai chân, có người bị xích dính vào cột nhà.
Nhìn vào nơi ấy tôi không thể nào cầm được nước mắt, chấn động tâm cang, cỏi lòng tôi như có gì dẫm lên, tan tác, đớn đau, cảm giác như có muôn ngàn mủi nhọn xoáy vào tim nhứt nhối, tê buốt. Tôi nghĩ đến con người, đến cuộc đời, đến số phận, hẩm hiu, những kiếp người trong trại tâm thần này. Tôi bổng oán hận ông trời, sao đã sinh ra kiếp người còn đày đoạ, tấm thân họ, trí óc họ, luôn điên loạn không tĩnh táo, sống người không ra người, còn gì là cuộc sống trên cỏi trần gian này
Bỗng tôi nghĩ đến tiết trời lạnh giá của phố núi Cao nguyên từ 10 độ về chiều và ban đêm, từ 21 độ về ban ngày, những mãnh đời, không cần thiết đến cái ăn, cái mặc làm sao chịu nỗi ( tôi nghe chị Hà kể có lúc, cơm bệnh nhân đổ đi không ăn, trời lạnh như cắt thịt, cắt da lại xé áo, xé quần ) tấm thân rách rưới tả tơi. Tôi nhắm mắt lại mà nghe lòng mình tê đắng miên man. Tôi hỏi về gia cảnh người bị xích vào cột, được biết, anh có cha mẹ, có vợ, nhưng sống chung mười mấy năm, không có con, anh làm lụng vất vả dành dụm được một số vốn bị vợ thu hết theo một người bạn thân. quá uất ức anh trở nên điên loạn, anh rất ghét đàn bà, anh đã có lần lên cơn bóp cổ mẹ mình, gặp đàn bà anh rượt chạy, nếu chạy không kịp bị anh bắt gặp, anh sẽ siết cổ.
Trong trại có một ông già mù bảy mươi sáu tuổi rất tội, ông có một gia đình êm ấm, bà bảy hai tuổi mạnh khoẻ, bán cau trầu áo giấy nhang đèn ở một góc chợ, hằng ngày, mỗi sáng ông ra dọn hàng cho bà, rồi cùng ăn sáng với nhau, bà mua thức ăn ông đem về nấu nướng, trưa bới ra cho bà, có bữa hai ông bà cùng ăn trưa ở chợ thật hạnh phúc, thật ấm cúng. cùng nghèo mà vui. mà tự bằng lòng với hạnh phúc nhỏ nhoi ông bà có được, Ông thường nói chỉ mơ ước được chết cùng lần với bà. Hai người hiếm hoi có một còn gái gã chồng ở gần, nhưng rồi vì công việc làm ăn phải về quê chồng tận Đồng Nai sinh sống, thỉnh thoảng vẫn về thăm cha mẹ, giúp đỡ cho ông bà.
Ngày tháng trôi qua. Ngờ đâu một đêm kia bà ngủ, rồi ngủ mãi không bao giờ dậy nữa, mất mát, hụt hẫng, đớn đau tột cùng. ông tự thấy cuộc đời không còn gì để nuối tiếc, để vương vấn, người yêu thương nhất đời đã bỏ ông mà đi, nguồn sống của ông cũng tắt ngấm từ đây. Ngày đưa quan tài bà ra nghã trang, nhân lúc mọi người lơ đễnh, ông đã đập đầu vào tường để theo bà cho trọn tình, trọn nghĩa, cùng nhau chung sống hơn nữa thế kỉ qua. Nhưng tạo hoá không cho ông theo bà, mà ông đã được cứu sống, nhưng di chứng để lại ông bị mù và bị mất trí, suốt ngày nói lảm nhảm, tâm tư không ổn định, có khi khóc suốt ngày không ăn, đôi mắt mờ đục cứ nhìn vào khoảng không mà ông chỉ thấy một màn đen u tối, có lúc sáng ra ông đã gọi tên bà, gọi mãi, gọi mãi từ sáng đến buổi hoàng hôn, ông gọi khàn cả cổ, Nhìn ông tôi thấy nao lòng và cảm phục, một mối tình vàng đá sắc son
Còn một chị khoảng ba mấy tuổi, có hai con một cháu học lớp bốn, một cháu học lớp một, gia đình khá giả có rẫy cafe, một ngày chủ nhật đẹp trời đưa hai con vào rẫy chơi, trong một phút lơ đãng, hai bé đã rớt xuống ao nước dành để tưới cà, mãi đến mấy giờ sau mới phát hiện thì hai cháu không còn nữa, quá đau lòng chị đã nổi điên, suốt ngày kêu khóc, thấy vật gì cũng ôm vào lòng, nâng niu bảo đó là con mình. Những mãnh đời ở đây đều mang nhiều hoàn cảnh, đau thương, bi đát, nhứt lòng
Tôi bước chân ra đi ,mà lòng đầy ám ảnh, ray rức, những hình ảnh vừa mới gặp đã in vào tâm trí tôi, trong một sáng nắng vàng
Cách trại tâm thần chỉ có 2 cây số, người người rộn rịp mua bán đông vui, nào thực phẩm, nào vật dụng, nào hoa, hoa trãi dài hai bên đường, đang khoe sắc thắm, đâu đâu cũng xôn xao đón xuân về, nhà nhà đều lo quét vôi mới, ngỏ nhỏ, xóm nhỏ, dều tưng bừng đón năm mới, quàn áo mới, mọi vật đều mới, để năm tới phát tài, phát lộc, có ai biết chăng nơi góc nhỏ phía sau triền đồi, trước mặt núi Hàm rồng, thành phố Pleiku, có những mãnh đời chẳng có mùa xuân, chẳng biết đến mùa xuân. Đầu óc họ mơ hồ, nụ cười khờ khạo, đôi mắt ngây dại, mỗi lần nghĩ về họ cỏi lòng tôi chết lặng đớn đau
Tôi đi thêm cây số nữa, cũng trên con đường quốc lộ 14, tôi ghé vào trại mồ côi, nơi đây do souer Sáng quản lý với hai người nữa, một cơ sở nhỏ nghèo thuộc giòng Đa Minh, trại có 42 em mồi côi phần đông là dân tộc Sê Đăng, các em từ lớp bảy đến ba tuổi. Em nào cũng mặt mày sáng sủa, vui cười , như chưa biết gì, chưa biết đến số phận không cha, không mẹ của mình. đôi mắt các em trong sáng, nét mặt ngây thơ vô tư vui đùa cùng chúng bạn, chưa biết nghĩ gì về thân phận của mình. nhưng trong đôi mắt trẻ thơ của các em, như ẩn chứa một nỗi buồn héo hắt, nó sâu lắng, nó vời vợi, xa xăm. Bỗng tôi chú ý đến một em, khoảng lớp bốn, đứng thu mình trong góc khuất, hai tay bỏ vào túi áo ấm, đôi mắt buồn xa vắng, em tách rời các bạn đứng đơn độc, em có đôi mắt to, sáng, đôi lông mi dài cong cong, nét mặt em hứa hẹn sau nầy sẽ là một giai nhân. Tôi nhìn em, em nhìn tôi, bốn mắt giao nhau, như cảm thông cùng nhau, như chia sẻ cho nhau bao nỗi buồn thăm thẳm. Bổng souer Sáng nói với tôi ” đó là em bé bị mất hai bàn tay bẩm sinh, khi học, em phải viết bằng chân, nhưng chữ rất đẹp và vẽ cũng rất đẹp, em có năng khiếu về môn này “
Tự nhiên tôi thấy em như một người lớn, biết buồn, biết đau cho hoàn cảnh của mình, em ít hoà đồng cùng các bạn, tôi nhìn em như đọc được, bao nỗi sầu, bao nỗi đắng cay cho số kiếp, trên nét mặt ngây thơ đượm nét buồn của em
Tôi nhớ đến lần đi thăm trại khuyết tật ở làng Tà Khương cách thành phố Pleiku 4 cây số, nơi đây các em, phần nhiều là có cha mẹ, nhưng các em bị tật bẩm sinh cha mẹ đem đến để các souer phục hồi chức năng nếu có thể, lần ấy tôi đã bị tâm tư xốn xang, lòng nao nao, ngậm ngùi thương cảm. về nhà hình ảnh các em cứ ám ảnh tôi suốt thời gian dài
Rồi mới đây thôi, một buổi chiều khi ấy trời vừa chập choạng, sương mù giăng khắp đó đây, tiết trời lạnh và mưa bay bay, gió đem cái rét về trên phố núi đầy sương. Nơi một góc khuất đầu đường A2, bên hông chợ Pleiku, trên hè phố, tôi gặp một đôi vợ chồng, người chồng đang sắp xếp lại những tấm giấy bìa, còn người vợ bồng một đứa con, khoảng 9,10 tháng tuổi, đang nhai mì tôm để mớm cho đứa bé, tôi nhìn sững và cố nuốt những nỗi xót xa xuống đáy lòng. Đứa bé liên tiếp há miệng không ngừng, như con chim non đợi chờ mồi của mẹ
Tôi đến hỏi thăm, người chồng nói
_ Vợ chồng cháu ban ngày bốc vát ở chợ, buổi đêm về kiếm một nơi, kín gió ở hè phố, lót giấy bìa và che chắn ôm con ngủ
. Tôi nghe mà lòng trào lên một cảm giác nghẹn ngào.
_ Vợ chồng còn có một đứa con năm tuổi, nhưng quá khổ đã cho con vào cô nhi viện
Tôi im lặng, nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi như có vật nhọn xói vào, mùa xuân về có biết bao nhiêu cuộc sống đầy đủ sung túc, có ai nhớ đến những mãnh đời bất hạnh bi thương, Cuộc đời bất công thật, người đời có câu ” Kẻ ăn không hết người làm không ra “{jcomments on}
Đọc bài viết và nhìn những hình ảnh trong “Quà tặng đầu xuân ” của chị CTC thật xúc động và càng xót xa cho những mảnh đời bất hạnh !
Cảm ơn chị Cẩm Tú Cầu , năm mới chị đã làm được một việc rất ý nghĩa .
Chúc chị vui khỏe và nhiều phước đức !
QA ơi! Chỉ là chút quà nhỏ nhoi thôi mà, chẳng đáng là bao Năm mới chúc QA thật nhiều hạnh phúc nhé
Đọc bài viết của chị em không cầm được nước mắt.Đôi khi trong cuộc sống quá ư mệt mỏi em lại nghĩ như những người tâm thần lại sướng vì họ không biết buồn…nhưng khi đọc những mảnh đời bất hạnh ấy thì mới biết họ cũng khổ đau biết bao với kiếp sống “người không ra người”.Làm sao để cuộc sống này bớt đau khổ,mọi người đều được sống trong hạnh phúc nhỏ nhoi của mình?!
Chúc chị khỏe , vui và viết tiếp những bài viết rất hay , rất tình người như vậy chị CTC nhé!
Cám ơn lời chúc của en NT nhé Hôm nào em lên anh chị sẽ đưa em đến những nơi mà chắc chắn em sẽ không cầm được nước mắt Chúc em gái luôn vui vẻ nhs
TT cũng vậy Tiết ơi.
Cô giáo ơi,
Cho anh ké lời bình với nhé. Đọc bài của chị CTC gây nhiều xúc cảm quá nên viết lời bình không nỗi nữa! Cô giáo viết lời bình hay quá!
Dzũng
Nhìn hình ảnh & đọc TẶNG QUÀ MÙA XUÂN của chị thật xúc động ! mới đầu năm chị đã làm việc thiện rồi! chúc chị nhiều sức khỏe & hạnh phúc!
Kim Loan ơi! Năm mới chúc em thật nhiều hạnh phúc nhé Cám ơn em đã đọc bài viết của chị
Đầu năm đọc bài viết và ảnh minh họa thật cảm động
Cám ơn Mộng Cầm đã đọc bài viết của chị Hình thật đó MC ơi!
Cuộc sống này còn quá nhiều những mảnh đời bất hạnh, rất đáng thương hả chị? Món quà tuy nhỏ nhưng đó là cả một tấm lòng nhân ái mà họ rất cần để được sẻ chia, để họ thấy âm áp hơn.
Chúc anh chị sức khỏe, hạnh phúc để tiếp tục mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người khác.
Cuộc sống này còn quá nhiều những mảnh đời bất hạnh, rất đáng thương hả chị? Món quà tuy nhỏ nhưng đó là cả một tấm lòng nhân ái mà họ rất cần để được sẻ chia, để họ thấy âm áp hơn
Cám lời com của em KĐ nhé
Chào chị CTC, bài “Quà tặng mùa xuân” quá xúc động. Bằng giọng văn không cầu kỳ, chị đã dẫn dắt người đọc đến với những số phận bi thảm, đang phải sống rã rời một cách đáng thương. Nếu còn chút lương tâm mong con người sẽ dừng chân lại, suy gẩm về kiếp người về cuộc đời rồi góp sức chở che… Cảm ơn chị đã có một bài viết thật trân trọng, chào thân ái.
Chào NKT năm mới vui nhiều nhé
Phải rồi trên cuộc đời này lắm cảnh thương tâm
Tản văn chị viết đọc xúc động quá Tại sao lại có những cảnh đau òng quá nhỉ? Ước gì em không đọc không biết….Nhưng đọc để biết về những nguyên nhân gây ra bất hạnh cuả nó Cây viết chị quyện hoà tình cảm trong lòng chị dành cho họ. Chao ơi Chị còn mở ra cái gì sau trang viết gấp lại… hay lắm chị Cẩm Tú ….Chúc chị vui hạnh phúc nhiều, vì lòng quá nhiều tình yêu….
Hiếu Thảo ơi! Còn rất nhiều cảnh rất là đáng thương, mủi lòng lắm em à. chị sẽ trình bày sau, vì chị mới đi theo một nhà tự thiên trẻ tuổi 3 ngày chị mới về Chúc em sức khoẻ hạnh phúc nhé
Nơi đâu có bất hạnh nơi đó có những tấm lòng .
Tuệ Minh ơi! Chị mới đi theo phái đoàn từ thiện mới về, có những cảnh chị không thể nào chịu nỗi, Chúc em hanh phúc nhé
Tôi im lặng, nhưng trong sâu thẳm trái tim tôi như có vật nhọn xói vào, mùa xuân về có biết bao nhiêu cuộc sống đầy đủ sung túc, có ai nhớ đến những mãnh đời bất hạnh bi thương, Cuộc đời bất công thật, người đời có câu ” Kẻ ăn không hết người làm không ra “CTC
Chị Cẩm Tú Cầu ơi! Bài viết của chị thật cảm động và tràn dâng niềm thương cảm cho số phận những cảnh đời nghiệt ngã! May mắn là còn những tấm lòng nhân ái mang chút an ủi đến với những cuộc đời bất hạnh nhằm phần nào xoa dịu nỗi đau!
Chúc anh chị vui khỏe,vạn sự như ý trong năm mới!
“Chị Cẩm Tú Cầu ơi! Bài viết của chị thật cảm động và tràn dâng niềm thương cảm cho số phận những cảnh đời nghiệt ngã”
Cám ơn em rất nhiều Mộng Vân, Còn nhiều cảnh mủi lòng lắm em à Chúc em năm mới dồi dào súc khoẻ nhé
Chào NKT năm mới Chúc vui thật nhiều nhé,
Phải rồi trên cuộc đời này lắm cảnh thương tâm….
Chị Cẩm Tú Cầu kính mến, tôi rất xúc động về bài viết của chị,về những mảnh đời bất hạnh bên rìa cuộc sống, nhất là xúc động và kính trọng lòng từ bi của chị.
Năm mới kính chúc chị và gia quyến được an khang, hạnh phúc.
Thân kính
NHLN
ĐAU
Bây giờ đã bỏ nhau chưa,
Đau thương cũng đủ mây mưa đã đời.
Kẻ cúi mặt, kẻ nhìn trời,
Từ trong sâu thẳm biết lời nào thưa?
NHLN
NHLN ơi! chỉ một chút quà nhỏ thôi không đáng gì đâu Đừng bận tâm Năm mới chúc NHLN vui vẻ hạnh phúc
Chị Camtucau thân mến,
Đọc đoản văn chị viết về những mảnh đời bất hạnh ở ngay những địa danh quen thuộc của ngày xưa, lòng em bỗng dâng lên những niềm cảm xúc, và cả những nỗi đau. Vâng, Hàm Rồng Pleiku một thời em đã ở đó. Pleiku nắng bụi mưa bùn, với những ly cà phê “Dinh Điền” nóng hổi thơm ngát, với những sáng sáng chiều chiều khóac áo măng-tô đi xuống phố! Phố núi cao! Và phố núi cũng thật buồn! Đi năm phút đã về chốn cũ…có lẽ bây giờ không còn nữa của một thời thật xa xăm…
Đọc đoản văn của chị, nỗi đau tràn ngập tâm hồn. Những mảnh đời bất hạnh qua cây bút của chị, chỉ phác thảo chừng đôi nét mà người đọc như thấy được nỗi khốn cùng của cả thế gian đọng lại trong từng mỗi con người, mỗi số phận nghiệt ngã và bi thương! Những tấm lòng như chị, như chúng em đây biết làm sao lấp đi được những bất hanh của cuộc đời, san bằng đi những sự cách biệt ngút trời cao. Chỉ còn lại những tấm lòng biết mở ra và những giọt lệ nhỏ xuống để xót thương cho những cuộc sống khốn cùng. Ông già mù với mối tình son sắt với người vợ mà ông rất mực thương yêu bây giờ điên điên dại dại, người thiếu phụ mất con để bây giờ trở nên quẫn trí, đớn đau dằn vặt suốt một cuộc đời, và những em bé mồ côi, khuyết tật ở làng Tà Khương và còn nhiều nữa, qua cây bút của chị đã lột ra được những đớn đau, bất hạnh của từng kiếp người tự trong tận cùng sâu thẳm. Chiều nay đi làm về trễ, ngoài kia cơn bão tuyết thứ 11 đang rơi ngập tràn trên vùng Connecticut ở vùng Đông Bắc, đọc bài viết của chị xong phải ngồi ghi lại những giòng này với trái tim đang rung lên những niềm cảm xúc cho những kiếp người khổ đau bất hạnh! Đêm nay, có lẽ em cũng phải thao thức rồi đây! Nhớ về phố núi Pleiku với ngập tràn những kỷ niệm buồn vui, đau đớn! Và đêm nay lòng càng cảm thấy đớn đau hơn khi biết rằng ở nơi ngày xưa đó mình đã sống bây giờ lại cũng còn quá nhiều mảnh đời khổ đau, bất hạnh đến tận cùng…
Xin cám ơn một bài viết thật hay và thật xúc động của chi. Thân mến chào chị.
LêTrọngMinhKha
Chiều nay đi làm về trễ, ngoài kia cơn bão tuyết thứ 11 đang rơi ngập tràn trên vùng Connecticut ở vùng Đông Bắc, đọc bài viết của chị xong phải ngồi ghi lại những giòng này với trái tim đang rung lên những niềm cảm xúc cho những kiếp người khổ đau bất hạnh! Đêm nay, có lẽ em cũng phải thao thức rồi đây! Nhớ về phố núi Pleiku với ngập tràn những kỷ niệm buồn vui, đau đớn! Và đêm nay lòng càng cảm thấy đớn đau hơn khi biết rằng ở nơi ngày xưa đó mình đã sống bây giờ lại cũng còn quá nhiều mảnh đời khổ đau, bất hạnh đến tận cùng…
Chị rất cám ơn những lời chia xẻ thật chân tình của LTMK Năm mới chúc em vạn sự như ý.
Thương quá những mảnh đời bất hạnh chị ơi!
Cám ơn em yêu
Chị Camtucau thân yêu! Em cũng đã nhiều lượt đi đến các bệnh viện tâm thần để phát quà, nói thật em không đủ can đảm để hỏi thăm về hoàn cảnh của họ…em biết những thân phận quá đổi bất hạnh kia đều ẩn chứa nhiều nguyên nhân đau đớn. Đọc bài chị viết em càng cảm nhận nỗi đau của người bệnh đang nếm trải mà bản thân họ, ông trời lại không cho họ cảm xúc để nhận biết. Nếu chúng ta làm gì được cho họ thì chúng ta cố gắng giúp. Biết sao hơn hả chị, chúc chị luôn vui khỏe.
Năm mới chị chúc ĐTH bình an hạnh phúc, Chị rất cám ơn em đã đọc bài viết của chị Thân mến
Chị Cẩm Tú Cầu ơi . Chị đúng là cây bút bụt rất nhân ái ,những thân phận có hoàn cảnh bi đát mà hằng ngày ta thấy đâu đó quanh ta ,ta chỉ mủi lòng mà chẳng biết làm sao ,mình gom góp cứu trợ chỉ như muối bỏ bể ,tôi thấy bế tắc lặng lẽ âm thầm để lau nước mắt . Tôi rất khâm phục chị . Năm mới chúc chị vui tươi hạnh phúc .
Cám ơn ĐVQ đã cảm thông cho những mãnh đời bất hạnh Năm mới chúc bạn nhiều hạnh phúc nhé
Cám ơn Chị Cẩm Tú Cầu đã san sẻ câu chuyện cùng bạn đọc HX.
Qua ngòi bút của chị càng thấm thía hơn về những cảnh đời cay nghiệt và sự cần thiết của những tấm lòng nhân ái đến với họ.
Đọc xong bài viết của chị mà tôi ngậm ngùi mãi.Đúng là mỗi người một chút sẻ chia thì nắng xuân mới chan hòa trên đất nước mình được ,phải không chị?
Năm mới chúc Chị Cẩm Tú Cầu và Anh Đào Thương an vui,hạnh phúc!
Đọc xong bài viết của chị mà tôi ngậm ngùi mãi.Đúng là mỗi người một chút sẻ chia thì nắng xuân mới chan hòa trên đất nước mình được ,phải không chị?”
Cám ơn NNTđã đọc và có những lời chia sẻ chân tình Năm mới chúc bạn hạnh phúc vui tươi nhé
Quà Tặng Mùa Xuân
Một hành động vô cùng cao quý với bài viết làm lòng người rung động chua xót và vô cùng thương cảm .
Chúc anh chị hạnh phúc an bình .
“Một hành động vô cùng cao quý” LCA ơi! Không có gì đâu một chút quà nhỏ thôi, chẳng đáng là bao Chúc em năm mới trẻ đẹp và vui nhiều em nhé
Đọc bài viết của chị thật cảm động. Cảm ơn chị và những tấm lòng hảo tâm dành cho những mảnh đời bất hạnh.
Cám ơn BHV đã đọc và chia sẻ Chúc BHV ngày lễ tình nhân thật ấm áp, thật hạnh phúc