Tưởng rằng hoa trải dưới chân
Đâu hay tôi bước lên cân nhà người
Ôm tình chổng ngược lên trời
Bên kia ôm đá cho người đến so
Đã leo lên chiếc xe đò
Còn về dẹp chốn hẹn hò mấy năm
Khuyết em từ dạo tình rằm
Cần em từ lúc mặt trăng tròn đầy
Đêm xa mơ thấy trầu cau
Cố quên người móc lên đầu chiếc cân
Em giờ quét lá trên sân
Vô tư quét hết dấu chân tình đầu
Tôi giờ hết vướng đêm sâu
Và không còn giận chiếc cầu bắt ngang{jcomments on}
Cuối cùng thì chàng lãng tữ vẫn bình thản, vẫn thong dong, vẫn an nhiên tự tại sau bao nhiêu thăng trầm biến đổi cân xuống cân lên của con người, của cuộc đời để viết thành 4 câu kết của bài thơ thật hay thật sâu sắc, mà cũng thật nhẹ nhàng, thản nhiên. Theo tôi nó đã toát lên cái nhất quán trong thơ của Phạm Thanh Cương, đó là trở về trong cái miên viễn của cuộc đời:
Em giờ quét lá trên sân
Vô tư quét hết dấu chân tình đầu
Tôi giờ hết vướng đêm sâu
Và không còn giận chiếc cầu bắt ngang (bắc ngang?)
Xin mạo muội tặng chàng lãng tữ mấy câu thơ:
Từ vào mê lộ mù bay
Ta như con nước tháng ngày về xuôi
Mông cao tay với nửa vời
Sau lưng ngựa chứng mặt trời vỡ tan
Từ mơ trái cấm thiên đường
Đêm đen ảo mộng, ngày tàn chiêm bao
Cuối đường chợt tắt vì sao
Chiều nay sương khói ta vào hư vô
(Mê Lộ, thơ Lê Công Dzũng)
Có lẽ cuối cùng rồi chúng mình cũng sẽ gặp nhau sau khi thoát khỏi “con đường mê lộ” và “chiếc cân ngày đó”!
Chúc vui Phan thanh Cương nhé!
Dzũng
LCD viết lời bình hay quá cho chị ctc ké dzới nhé Đúng là bài thơ hay và sâu sắc lắm
Chào anh lê Công Dũng
Vâng. Thăng trầm biến đổi thì có, còn tính nhất quán trong thơ PTC thì chưa chắc anh ạ. Trên đường trở về ” quê Xưa” đôi lúc cũng nóng nảy lắm.
PTC và anh gặp nhau ở tám câu thơ anh tặng. Hiểu, hay, thấm, chỉ hơi khác chỗ:
Từ mơ trái giọt trần gian
Đêm đen đen quá ngày tàn tàn luôn.
Con đường mê lộ chứa nhiều thứ trong đó có chiếc cân anh ạ.
Cảm ơn anh nhiều. Mong anh khỏe, vui.
Chị Cẩm Tú Cầu ơi
Chị có bao giờ bước chân lên chiếc cân tình ái hoặc đã đưa ai lên cân chưa ạ, nếu không làm sao chị biết bài thơ sâu sắc?
Em hỏi đùa chị đừng giận nhé. Chúc chị vui.
Hết “Cõng em” rồi đến em cân
Nói sao cho hết nợ phong trần
Ôm tình chổng ngược chi cho khổ
Cuối cùng rồi cũng phải lên “cân”!
Vậy đó mới là bạn của HN Tín. Khỏe nhé.
” Tưởng rằng hoa trải dưới chân
Đâu hay tôi bước lên cân nhà người”-(PTC)
Đã vậy còn:
“Đã leo lên chiếc xe đò
Còn về dẹp chốn hẹn hò mấy năm”-(PTC)
Thật là đắng cay, chua chát cho mối tình đầu của nhà thơ Phan Thanh Cương! Nhưng giờ thì đã không còn thao thức nữa, và cũng không còn “trách móc” chiếc cầu mà ngày ấy, em đã sang sông!Bởi em giờ đã: “Vô tư quét hết dấu chân tình đầu” đi rồi!
Bài thơ là một hoài niệm về “chiếc cân tình ái” của thuở đầu đời, và là kỷ niệm ray rứt của một thời, giờ đã đi vào quá vãng, chôn vùi theo dòng thời gian miên viễn ,như tất thảy mọi điều!
Một bài thơ hay của PTC! Chúc bạn nhiều niềm vui và sức khỏe trong mùa Giáng sinh sắp tới! Thân mến!
Trần K Quy
Lâu lâu chuyện cũ nó rục rịch trong bụng, thì cũng viết ra cho rồi, để lâu ngày dễ đau ruột thừa lắm. Không ngờ bạn mình khen hay.
Cảm ơn thi, nhạc sĩ. Chúc Giáng Sinh và mãi sau Giáng Sinh khỏe, vui thật nhiều.
Em giờ quét lá trên sân
Vô tư quét hết dấu chân tình đầu
Tôi giờ hết vướng đêm sâu
Và không còn giận chiếc cầu bắt ngang
Sau bao năm “anh miệt mài rong ruổi, và “em tay bế tay bồng” thì em đã vô tư xóa hết những gì còn lại của tình đầu và anh cũng đã bình tâm không còn hờn giận chuyện sang sông nữa. Thời gian mà!!!
Sao Thu Thủy biết ” em tay bế tay bồng”. Tặng TT câu này:
Thắp nhang lắng đọng tình thua
Đâu hay em cũng từ chùa bước ra. PTC
TT biết tính PTC rồi, hỏi đùa đó nhé.
Thân mến
Tưởng rằng hoa trải dưới chân
Đâu hay tôi bước lên cân nhà người
Ôm tình chổng ngược lên trời
Bên kia ôm đá cho người đến so
Tình sao mà đau quá.
Thuy Du Khuc
Bên nặng bên nhẹ, bên nhẹ chổng ngược lên trời mát hơn, thông thoáng hơn TDK ạ.
Cảm ơn sẻ chia của TDK. Chúc vui.
Em giờ quét lá trên sân
Vô tư quét hết dấu chân tình đầu
Tôi giờ hết vướng đêm sâu
Và không còn giận chiếc cầu bắt ngang PTC
Lời thơ trải cả tâm tình,rất hay và đầy cảm xúc!
Cảm ơn chị Mộng Vân
Được MV khen, mai mốt đem lòng mình trải nữa, như khăn trải bàn vậy, chị thích không?
Vui, khỏe nhé.
Một bài thơ hay với bao nỗi niềm của chàng lãng tử , những trắc trở chông gai thác ghềnh của cuộc đời được thấm sâu và chắc lọc thành những câu thơ đầy cảm xúc .
Chúc mừng Phan Thanh Cương , bài thơ hay .
Hôm trước hứa với chị PTC còn hai năm làm thơ tình, đến nay còn một năm rưỡi, PTC đang cố gắng rọi đèn pin xem trong ngỏ ngách lòng mình còn những gì để viết tiếp. Ở trong đó ghê lắm chị ơi! Nó hú, nó la, nó hét sợ lắm. PTC sẽ lựa thứ gì hiền hiền mới viết thôi.
Cảm ơn chị. Lúc nào cũng mong chị vui. Thân mến.
Tưởng rằng hoa trải dưới chân
Đâu hay tôi bước lên cân nhà người
Ôm tình chổng ngược lên trời
Bên kia ôm đá cho người đến so
Tinh yêu mà được cân với đá thì bên cân tình bị chổng ngược lên trời là đúng thôi.Một khi tình bị hất tung như thế thường làm cho trái tim ta tan nát, đau khổ, hận thù…nhưng ở đây người bị hất tình lại rất thản nhiên, thản nhiên đến ngạc nhiên.
Đã leo lên chiếc xe đò
Còn về dẹp chốn hẹn hò mấy năm
Mỗi lần cất đi một kỷ niệm thì lại dấy lên một nỗi nhớ,nhớ ngày ta gặp em vào đêm trăng sáng và khi tình yêu đầy như ánh trăng rằm ta lại mất em,từ đấy còn lại trong ta chỉ là đêm trăng khuyết!
Khuyết em từ dạo tình rằm
Cần em từ lúc mặt trăng tròn đầy
Hai câu thơ vừa đọc lên nghe như lời nói bình thường,như một sự thanh thản nhưng đọc kỹ ta thấy như có vị ớt thấm qua đầu lưỡi cay đến xé lòng, tình đang đầy mà ta lại khuyết em!Thôi đành ta phải cố quên,cố quên những đêm xa ta mơ chuyện trầu cau,cố quên người đã làm cho ta “Ôm tình chổng ngược lên trời”.
Đêm xa mơ thấy trầu cau
Cố quên người móc lên đầu chiếc cân
Nhưng thời gian là liều thuốc làm lành mọi vết thương.Dù vết thương vẫn để lại những vết sẹo mà thỉnh thoảng sờ ta lại tự mỉm cười và ánh mắt bỗng xa xăm!
Em giờ quét lá trên sân
Vô tư quét hết dấu chân tình đầu
Tôi giờ hết vướng đêm sâu
Và không còn giận chiếc cầu bắt ngang
Bài thơ rất sâu sắc và hay lắm .PTC kể chuyện tình buồn bằng lời thơ thanh thản, an nhiên ,vị tha đến cảm động “Và không còn giận chiếc cầu bắc ngang”!Thơ PTC thường làm người đọc suy tư bằng những câu thơ rất giản dị mà tải ý tưởng rất hay.
Chị NguyenTiet
PTC sẽ kể cho chị nghe chuyện chiếc cân này khi có dịp gặp nhau.
Trước tấm lòng của chị PTC có viết gì cũng không đủ.
Giờ chỉ biết cảm ơn mà thôi.
lúc nào cũng mong chị vui, khỏe, trẻ hơn.
Nhớ chị.
Vào trễ đọc các lời bình hay quá thôi đành xin ké theo vậy, bài thơ hay lắm Thanh Cương ui!
Đồng ý với chị Quốc Tuyên những lời bình của chị NguyenTiet và anh LCD hay thật, Chúc chị luôn an lành. Thân mến
Bài thơ thật hay
Cảm ơn Mộng Cầm. Chúc khỏe.
Bài thơ rất sâu sắc và hay quá PTC ơi.
Lâu quá không gặp chị. Cảm ơn chị nhé.
Bây giờ chiếc cân vẫn còn chứ đâu chỉ có ngày xưa? có đều không biết em cân hay tôi cân đây ?
Vâng. Chiếc cân sẽ tồn tại muôn nơi và muôn thuở, chỉ có tình yêu bao la mới dẹp bỏ nó được. Chúc vui.
Vào muộn thấy Bài Thơ của Cương đăng hai ngày rồi, viết vài hàng cho thi sĩ biết là sao bài thơ đọc lên cay đắng qúa. Này nhé, ngày xưa mình thấy mấy người đến nhà mua heo có mang theo cái cân. Họ cột hai chân sau con heo rồi móc lên cân. Thường là cân hư, không đúng nên họ phán bao nhiêu thì họ ra giá bấy nhiêu.
Bài thơ này của Cương tả thật qúa! Người ta chỉ so đo chút thôi, nhưng nếu không đủ nặng, cũng nhúng vào nước cho nặng thêm để dễ bán. Nhưng có lẽ lúc đó ông “khô” qúa nên có nhúng nước bao lâu cũng không nặng thêm được nên đành phải nghe lời cha mẹ như có lần Cương viết:
“Em đi Cha Mẹ chỉ đường
Tôi đi Em chỉ về phương đợi chờ”
Người ta chờ xem qua thời gian ông có “nặng” hơn chút nào không để còn dễ đem ra mặc cả với song thân.
Thích nhất hai câu trong bài thơ này:
“Khuyết em từ dạo tình rằm
Cần em từ lúc mặt trăng tròn đầy”
Hai câu này nặng ký. Nếu ngày xưa Cương đưa lên bàn cân chắc là đủ để bán với gía cao rồi, tiếc thật.
Thứ Bảy này đi nhậu nhà người bạn với Lê Công Dzũng sẽ có bài để đọc cho mấy nường nghe đây.
NL
Tình cảm khi đã cân đong đo đếm thì cũng như người ta cân heo, chỉ khác cân heo là cái cân này vô hình, đã vô hình còn để nơi kín đáo.
Tự trọng hơn ta nên tìm cách rút quân, mặc cho trước đó có mòn đôi ba đôi dép.
Càng cố làm cho mình nặng ký, thì càng nhẹ hơn, bởi:
Em đi vướng ngọn gió xa
Về nhà chỉnh sửa mẹ cha gật đầu. PTC
Hồi đó lên bàn cân với hai tay không, không mang theo gì cả.
bây giờ lên chiếc cân đời cũng vậy, nhưng không buồn
Cảm ơn anh NL, chúc mùa Giáng Sinh an lành
Hẹn gặp.
Khuyết em từ dạo tình rằm
Cần em từ lúc mặt trăng tròn đầy
Đêm xa mơ thấy trầu cau
Cố quên người móc lên đầu chiếc cân
Những câu thơ thật duyên dáng.
Thiếu nữ duyên dáng, thơ duyên dáng, Dạ Lan duyên dáng. Chúc Hoa Lan Đêm thơm lừng.