Thắm thoát lại đến mùa Giáng Sinh – mùa của bọn mình như… “sam”.
Nhớ gì không anh ? Tối hôm ấy, lần đầu em “trình diện” anh chị Hai cùng các em các cháu nên khớp quá đi thôi. Sau đó hai đứa mình lang thang mãi đến quá nửa đêm mới chia tay.
Năm 75 này buồn quá anh ạ… Tại vắng anh đó ! Thiên hạ vẫn tấp nập nhưng sao em lại thấy chả vui gì, anh có biết không ? Buồn quá chẳng biết làm gì, thôi thì viết để nhớ đến anh vậy.
Chẳng biết đêm nay anh có ngủ được không nhỉ ? Chắc là không anh há ! Vì trời lạnh quá em đắp hai tấm mền mà vẫn còn lạnh. Trời ơi… Vậy thì làm sao anh chịu nổi ? Thương cho anh quá đi thôi… Hôm lên thăm, thấy anh có vẻ vững lòng tin, em yên tâm lắm. Mong chờ ngày anh về.
* * *
Ba em mất rồi anh ạ ! Mất sáng 25/12, đúng vào ngày Giáng Sinh đó anh. Có lẽ năm hạn hay sao mà hai gia đình gặp nhiều chuyện buồn quá anh ơi !
Nghĩ con người sống chết đều có số hết đó anh. Ba em lâu nay không ra Qui Nhơn, bỗng ngày giỗ anh Nhân năm nay, ba lại ra, có lẽ để từ giã má và hai em lần cuối. Em đi thăm anh về được mấy hôm thì có điện tín báo tin ba mất. Em thật không ngờ mau quá anh ạ ! Hôm ba ra Qui Nhơn vẫn còn kbỏe mạnh và vui vẻ lắm. Em có đưa ba qua nhà thăm hai bác; rồi ba anh cũng qua lại thăm ba má em. Hai ông bố chuyện trò tâm đắc lắm. Thế mà ba em đã ra đi. Buồn quá phải không anh ?
Đừng nghĩ gì hết nghe anh, em có đại tang rồi đó. Nếu anh được về sum họp với gia đình là em mừng lắm rồi. Còn chuyện em về với gia đình anh mà có trễ hai / ba năm cũng chẳng sao. Do lòng hai đứa mình mà thôi. Chờ em anh nhé !
Anh còn nhớ gì không nào ? Ngày em dạy học ở Bồng Sơn anh cứ nhất định đòi “bắt” em về với gia đình anh trong năm 75. Không ngờ biến cố bảy-lăm đến, giờ thì ba em mất… Âu đó cũng là cái điềm, vì em bảo đừng cho em làm “bổn phận” sớm, vì em mới ra đời còn khờ lắm. Hai năm nữa nha anh. Không ngờ lời em nói giờ thành sự thật. Chẳng những hai năm mà còn hơn nữa nếu anh chưa về. Vững lòng chờ nhau anh nhé ! Em tin anh lắm. Thế anh có tin em không ? Thôi thì để thời gian trả lời mình vậy, chứ biết sao hơn.
Anh đã tin số phận chưa ? Anh và em, số hai đứa còn gian nan và lận đận quá. Có lẽ tại em đó, số em khổ lắm anh ạ ! Ai bảo anh quen em làm chi cho bị lây cái khổ. Giờ muốn sướng không, em nói cho nghe : “Đừng thèm chơi thân với em nữa là xong ngay. Một… Hai… Ba… Bằng lòng nhé… Gật đầu đi, em làm chứng cho… ”.
Viết đến đây tự nhiên buồn quá. Tính em hay nói đùa, rồi tự đem cái buồn vào người, đúng là lẩm cẩm. Xí xóa nghe anh ! Đừng bỏ em anh nhé, bọn mình đã từng nói: “Hợp lại để khổ chung mà, anh còn nhớ không ?”.
Thương anh nhất nhất !{jcomments on}
Anh còn nhớ gì không nào ? Ngày em dạy học ở Bồng Sơn anh cứ nhất định đòi “bắt” em về với gia đình anh trong năm 75. Không ngờ biến cố bảy-lăm đến, giờ thì ba em mất… Âu đó cũng là cái điềm, vì em bảo đừng cho em làm “bổn phận” sớm, vì em mới ra đời còn khờ lắm. Hai năm nữa nha anh. Không ngờ lời em nói giờ thành sự thật. Chẳng những hai năm mà còn hơn nữa nếu anh chưa về. Vững lòng chờ nhau anh nhé ! Em tin anh lắm. Thế anh có tin em không ? Thôi thì để thời gian trả lời mình vậy, chứ biết sao hơn.
Nhớ năm xưa Giáng Sinh lẻ bóng. Chừ Noel năm nay mình chung đôi, tuyệt chưa nè!
CHÚC MỘT MÙA GIÁNG SINH AN LÀNH ĐẾN VỚI CẢ GIA ĐÌNH CỦA KIM lOAN và ANH LÊ HUY.
Thu Thủy trích lại đoạn hồi ký này làm cho KL nhớ lại thời giáo viên của mình ghê! Cám ơn bạn hỉ!
Chúc Mừng Giáng Sinh gia đình Thu Thủy nhen!
Bài viết thật dễ thương KL à!Giáng sinh năm nào có làm ta buồn ta khổ cũng chỉ chuyện đã qua…ăn thua là giáng Sinh bây giờ mớilà quan trọng,mới ta thực…phải không KL
Chúc một mùa giáng sinh hạnh phúc cùng gia đình nhé !
Cám ơn Trần Kim Loan đã đồng cảm và chia sẻ với mình về đoạn hồi ký này nhé!
hi KL Thao thích đọo truyện lắm nhưng bận không dám mê nhiều thứ…
Nhưng thỉnh thoảng câu chuyện nào “dụ” mình đựơc thì mình không nỡ quay lưng Đuà tý nha…
Câu chuyên bạn viết trên cảm động và dễ thương Thao xin chia sẻ Mặc dầu truyện thường chỉ thật 30đến 50 phần trăm thôi nhưng, lới văn làm cho người đọc mến thương phải vậy không KL ?chúc vui và h/p trong muà noel này nhe
Chị Kimloan viết thật đấy…
Cám ơn anh Tạ Chí Thân đã thấu hiểu chuyện của bọn mình nghen!
Chúc anh và gia đình một Giáng Sinh An Lành – Ấm Cúng.
Mến chào Trần Thị Hiếu Thảo,
Được bạn ghé đọc đoạn hồi ký ngắn này của KL viết cách nay đã 38 năm rồi, mình vui lắm.
Cám ơn bạn nghen!
Bài viết thật dễ thương lắm KL ơi! Chúc KL và LH vui vẻ trong mùa giáng sinh nhé
Lần nào chị camtucau cũng vào đọc và “còm” cho KL cả làm em cảm động ghê!
Bọn em chúc mừng Giáng Sinh gia đình chị nhé!
Bài viết Kim Loan rất dễ thương. Cầu nguyện cho KIm Loan luôn hạnh phúc trong Tình yêu Thiên Chúa. Chúc Kim Loan một mùa Giáng sinh vui vẻ.
Bạn Kim Đức khen viết “dễ thương” làm mình mắc cỡ ghê! Vì hồi đó mình mới đôi mươi thôi mà!
Hay lắm KL Ui Chúc giáng sinh vui vẻ
Cám ơn chị Mộng Cầm đã thường ghé đọc những đoạn hồi ký của KL nghen.
Chúc mừng Giáng Sinh gia đình chị nhé!
Bài viết dạt dào cảm xúc, câu ni hay nhứt nè Kim Loan
“Thương anh nhất nhất !”
Chúc Kim Loan và anh Huy Giáng Sinh năm nay tay trong tay thật ấm nồng hạnh phúc!
Khi gởi đoạn hồi ký này KL thầm nghĩ thế nào cũng có bạn “ghẹo” mình về câu kết thúc này. Ai dè lại là Quốc Tuyên… Trúng phóc bạn ạ! Thế là “ông xã” mình đã thua cuộc.
Cám ơn bạn nhen!
Chồng viết văn hay, bi giờ tới dzợ… ai cũng có tài, nhưng ai nắm quyền sinh sát vậy ông LƠ WI?
Anh Tạ Chí Thân lại vô “còm”… Vui thật!
Bài viết thật là dễ thương cả về ý tưởng và những câu văn.Đây đúng hơn là một đoạn nhật ký của thời đang yêu, thời của tuổi đôi mươi,với tình yêu trong sáng,những mong ước dịu dàng,thánh thiện trong veo như dòng nước suối reo vui bên triền núi giữa bạt ngàn.Đọc bài viết của chị Kim Loan ,NT lại thấy thấp thoáng mình trong đó,trong câu văn , trong suy nghĩ, trong cách chuyện trò với người mình yêu thương chân thành và “nhất nhất” ấy.Và câu chuyện cũng làm NT lại nhớ những ngày đi dạy ở Hoài Xuân – Hoài Nhơn. Vào ngày Noel NT thường lén nhờ bạn ở địa phương dạy thay để trốn về Qui Nhơn , dù về cũng cô đơn vì người ấy đang học ở Đà Nẵng. Vậy mà cứ muốn về để một mình đi lại trên những con đường quen thuộc , rồi để nhớ, để buồn, để giận hờn vu vơ…giờ nhớ lại thấy sao mà dễ thương quá nên đọc bài viết của chị NT thích lắm.Chúc anh chị hạnh phúc và an lành trong mùa Giáng Sinh này nghen!
Thật là vui khi những dòng hồi ký này đã gợi cho nguyentiet nhớ về những kỷ niệm vui buồn của thời đã qua.
Cám ơn bạn luôn chia sẻ với KL nghen!
Bài viết thiệt dễ thương đó chị KL !Đọc bài của chị Meo nhớ Noel trước (lúc tụi em chưa cưới nhau í)đang dạy ở PC ngừ iu xuống chở trốn về QN để tối đó đi chơi Noel và…sáng sớm hôm sau phải trở về PC công tác-Vui và tình lắm nha….Meo còn nhớ OX nói :”Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hơn buồn…. không rong phố Noel đó!Dzui quá chị hén? Chúc chị hanh phúc tràn đầy trong mùa giáng sinh nha!Cho Meo gửi lời thăm anh LƠ WI!
Thật hú hồn… Cơn bão Hải Yến đã tàn phá quê mình Meocon há!
Vậy mà bạn vẫn ghé đọc và “còm” cho đoạn hồi ký này của KL, mình cảm động lắm. Cám ơn Meocon ngheo.
Chúc Meocon và gia đình hưởng một Giáng Sinh An Lành!!!
Chào chị Kim Loan . Đọc ” Viết cho anh…giáng sinh lẻ bóng ” tôi thật xúc động , thế mà đã gần 40 năm qua ,thời Huy và tôi chưa đến tam thập nhi lập thế mà đều đã trải bao khổ nạn ( đêm noel năm ấy sao mà lạnh thấu xương dù tôi ở trong nam )hồi ký của chị cho thấy niềm hạnh phúc của anh chị ngay trong những ngày còn gieo neo ấy ,rất đáng trân trọng . Xin chúc mừng cho hạnh phúc bền vững của anh chị .
Thân chào anh Đinh Văn Quế,
Trong giai đoạn ấy ai cũng có cùng chung hoàn cảnh buồn lo khắc khoải cả đấy anh ạ… Nhưng rồi cũng qua đi. Thôi thì chỉ mong sao những năm tháng kế tiếp sẽ luôn được an bình anh nhỉ!
Chúc mừng Giáng Sinh An Lành gia đình anh chị.
Chị Kim Loan ơi! Chỉ một Giáng Sinh năm đó “lẻ bóng” còn gần bốn mươi năm tiếp theo cho tới nay là “chẳn bóng” hả chị ? 😆
Em chúc cho anh Lê Huy và chị từ nay cho tới mai sau luôn chung bóng nghen. 😆 .
Huỳnh Mộng Vân ơi… Tới 5 cái Giáng Sinh Lẻ Bóng lận chớ không phải 1 cái đâu. Nhờ thế mới “dư điểm” mà qua đến bên này đó, bạn ạ!
Một đoạn hồi ký thật dễ thương , những yêu thương được nuôi dưỡng chăm sóc trên ” vùng đất màu mỡ tươi tốt ” đã kết trái hạnh phúc thơm ngon…
Chúc anh chị Kim Loan & Lê Huy hạnh phúc .
Thời gian qua mau ghê chị Lâm Cẩm Ái nhỉ!
Mới Hè này bọn mình họp mặt ở quán cà phê của chị mà giờ đã sang Đông rồi, và lại sắp đến Giáng Sinh.
Cám ơn chị đã đọc và chia sẻ cùng KL nhé!