Em bảo sâm cầm không về lại hồ Tây
Những quả sấu mùa này đang rụng
Vườn nhà em lá rơi vàng rét lạnh
Em nhớ anh, nỗi nhớ khát lòng
Rét cứ tràn về, em lạc giữa phố đông
Bỗng thấy lơ ngơ như người khách lạ
Anh ở đâu giữa cuộc đời, xa quá !
Có nhớ về em, một chút hương thầm
Cửa sổ nhà bên khép đã bao năm
Chợt mở toang ra bóng người hạnh phúc
Giản đơn thôi, từ trái tim chân thực
Họ đã yêu nhau quá đỗi nồng nàn
Em đợi anh về, như đợi nắng Xuân sang
Để được tặng anh cành đào đơm nụ
Giấu trong ấy, có nụ cười thiếu nữ
Và thoang thoảng thôi, rất nhẹ, hương thầm…{jcomments on}
Anh Hồ Ngạc Ngữ thân,
Sáng chủ nhật êm đềm, ngồi nhâm nhi ly cà phê sữa, đọc thơ anh trong Hương Xưa. Thơ that êm ái, dịu dàng.
Anh nhớ em nỗi nhớ Phá Tam Giang
Anh đợi em dù có quá muộn màng
Tà áo dài that dễ thương quá đỗi…
Kính anh Nguyễn Trác Hiếu,
Rất vui vì bài thơ được anh đọc vào buổi sáng.Êm đềm và thơ mộng, đó là thời gian thơ dễ đi vào lòng người.
Dù chỉ với ba câu thơ của anh, người đọc vẫn nhận ra một hoài niệm khôn nguôi về một thời tuổi trẻ…
Em đợi anh về, như đợi nắng Xuân sang
Để được tặng anh cành đào đơm nụ
Giấu trong ấy, có nụ cười thiếu nữ
Và thoang thoảng thôi, rất nhẹ, hương thầm…
Đúng là Hương Thầm nhè nhẹ, dịu dàng mà sâu lắng thiết tha.
Quốc Tuyên mến,
Cảm ơn Quốc Tuyên đã thích khổ thơ ấy.
Hương thầm, mùi hương của mối tình đầu, có lẽ sẽ theo ta trong suốt cuộc đời, Quốc Tuyên nhỉ !
Bài thơ nhẹ nhàn và êm ái vô cùng Đúng là HƯƠNG THẦM
Cản ơn cảm nhận của Cẩm Tú Cầu.
Em bảo sâm cầm không về lại hồ Tây
Những quả sấu mùa này đang rụng
Vườn nhà em lá rơi vàng rét lạnh
Em nhớ anh, nỗi nhớ khát lòng
Hay hơn bài “Hương Thầm” nỗi tiếng của tác giả PTTN đó anh Ngữ.
Dạ Lan mến,
Thơ hay dở hoàn toàn là sự cảm nhận riêng của từng người đọc.
Thơ không có sự hơn thua, chỉ có sự khác nhau.
Cảm ơn Dạ Lan đã đọc.
Rét cứ tràn về, em lạc giữa phố đông
Bỗng thấy lơ ngơ như người khách lạ
Anh ở đâu giữa cuộc đời, xa quá !
Có nhớ về em, một chút hương thầm
Cửa sổ nhà bên khép đã bao năm
Chợt mở toang ra bóng người hạnh phúc
Giản đơn thôi, từ trái tim chân thực
Họ đã yêu nhau quá đỗi nồng nàn
Em đợi anh về, như đợi nắng Xuân sang
Để được tặng anh cành đào đơm nụ
Giấu trong ấy, có nụ cười thiếu nữ
Và thoang thoảng thôi, rất nhẹ, hương thầm…
Thơ nồng nàn, tha thiết quá, thế nào Em cũng sẽ về và sẽ mang HƯƠNG THẦM về tặng Anh rất nhẹ , rất thơm như nụ cười Em giấu nỗi niềm thiếu nữ…!
Cũng mong như lời chúc phúc của Nguyễn Thị Tiết.
Và cảm ơn em gái Quy Nhơn đã thích các khổ thơ ấy.
Em đợi anh về, như đợi nắng Xuân sang
Để được tặng anh cành đào đơm nụ
Giấu trong ấy, có nụ cười thiếu nữ
Và thoang thoảng thôi, rất nhẹ, hương thầm…
HƯƠNG THẦM nồng nàn tha thiết lắm anh HNN ui…..
Trần Kim Loan mến,
Cảm nhận của Kim Loan bao giờ cũng là niềm vui cho người viết.
Cảm ơn nhé!
Một đề tài cũ, bối cảnh cũng cũ nhưng ngôn ngữ thơ ca lại rất mới.
Có lẽ tình yêu làm sự rung cảm mới mẻ, Xanh ạ.Cảm ơn bạn.
Thơ Hồ Ngạc Ngữ đằm thắm dịu dàng như hương thầm.
Thơ cũng là tâm hồn của người viết, Đặng Danh ạ! Cảm ơn bạn nhé!
Chút gì đó thật dịu dàng dễ thương lắm anh HNN Ơi
Một chút gì đó cũng đủ làm cho người ta vương vấn một đời, phải không Mộng Cầm ?
Ôi! anh Ngữ ơi, bài thơ của anh hay và tha thiết qúa. Đọc lên cứ nghe như một bản nhạc viết về phố cổ của Phú Quang. Câu chữ, tiết tấu, ý thơ nghe tình như con trai Hà Nội đi xa viết về phố cổ. 4 câu cuối mình tìm thấy hạnh phúc tràn đầy trong ấy:
“Em đợi anh về, như đợi nắng Xuân sang
Để được tặng anh cành đào đơm nụ
Giấu trong ấy, có nụ cười thiếu nữ
Và thoang thoảng thôi, rất nhẹ, hương thầm..”
Thoang thoảng thôi mà nhớ đến bao giờ!
NL
Cửa sổ nhà bên khép đã bao năm
Chợt mở toang ra bóng người hạnh phúc
Giản đơn thôi, từ trái tim chân thực
Họ đã yêu nhau quá đỗi nồng nàn
Em đợi anh về, như đợi nắng Xuân sang
Để được tặng anh cành đào đơm nụ
Giấu trong ấy, có nụ cười thiếu nữ
Và thoang thoảng thôi, rất nhẹ, hương thầm…
Hai khổ thơ trên của HƯƠNG THẦM nhẹ nhàng tình cảm hay và dễ thương quá anh HNN à.
Bài thơ êm ái quá hay.
hi Hồ Ngạc Ngữ,
xem ra huynh đang phải lòng một em gái bắc nào đó mất rồi?!… 😉
nên bài thơ hay từng câu từng khổ là điều không còn gì phải bàn cãi… 😛
thân…
Em đợi anh về, như đợi nắng Xuân sang
Để được tặng anh cành đào đơm nụ
Giấu trong ấy, có nụ cười thiếu nữ
Và thoang thoảng thôi, rất nhẹ, hương thầm…(HNN)
Thật bất ngờ vì đây là lời thơ của một người đàn ông, sao mà dịu dàng đằm thắm thế? Càng bất ngờ hơn khi nó nhẹ nhàng kín đáo và hay lạ lùng. Xin chúc mừng anh HNN.
Một bài thơ hay,ngọt ngào,nhẹ nhàng tôi rất thích.
Em bảo sâm cầm không về lại hồ Tây
Những quả sấu mùa này đang rụng
Vườn nhà em lá rơi vàng rét lạnh
Em nhớ anh, nỗi nhớ khát lòng
Rét cứ tràn về, em lạc giữa phố đông
Bỗng thấy lơ ngơ như người khách lạ
Anh ở đâu giữa cuộc đời, xa quá !
Có nhớ về em, một chút hương thầm…
Nỗi nhớ của một thơ nữ răng khểnh đây! Phải không anh HNN?
Hương thầm cứ lan tỏa mãi, làm xon xao cả con tim người thiếu nữ.
…” Rét cứ tràn về , em lạc giữa phố đông
Bỗng thấy lơ ngơ như người khách lạ
Anh ở đâu giữa cuộc đời , xa quá !
Có nhớ về em , một chút hương thầm ?…
lời thơ mộc mạc mà nồng nàn tha thiết quá , cô bé cứ ” lơ ngơ ” mãi giữa phố đông lạnh giá thật tội nghiệp lắm anh HNN ơi !
Xin phép anh HNN cho Quế Anh dẫn em về nhà sưởi ấm cho em 5 phút rồi em lại đi tìm ” chút hương thầm ” của anh có được không ???
Thơ anh Ngữ dễ thương quá.