Mênh mông trời nước
về Cần-Thơ với những đoạn rạch buồn
chim bay rồi biển trước
cá lội chiều sau sông
.
Tôi tìm em hoài dưới ánh trăng xanh
bên đường quán nghèo cóc mít ổi
ai che nón khi chiều chưa kịp tới
nụ cười quá xinh hai mắt ướt đa tình .
Tôi lang thang một mình qua cầu Cần-Thơ xa ngút
đêm Chúa về hình như em đang đọc kinh
lạy Chúa của hai đứa mình
trôi theo sông mái chèo sớm khuất
đã vây quanh người theo chuông ngân .
Gió qua bến Ninh-Kiều hiu quạnh
mắt ai tím sáng trời đêm
rượu tình người mời chưa uống
bên sông ngơ ngẩn cuộc tình .
Em trăm vạn nẻo đường
để tôi đợi mà lòng bổng sững
tình ngái xa về Cái-Răng,Mỹ-Thuận
nhớ ai nước mắt rưng rưng .
Xe xa người về Cần-Thơ chở gió
tôi mang mây che kín dặm trời
mưa nhỏ từng giọt lấp tim tôi
sao nỡ em ơi
rót chi sầu vào thơ tôi từ độ ấy
xa người .
Tình của em mấy đoạn chao nghiêng
về Cần-Thơ mà để tình ở lại .{jcomments on}
SAO NỠ EM ƠI
RÓT CHI SẦU VÀO TIM TÔI TỪ ĐỘ
NGHE XÓT XA NGẬM NGÙI QUÁ TÁC GIẢ UI
3
Đay là một bài thơ buồn mà HU đã viết trong một đêm không lâu
trong khi ngồi một mình ở bên Ninh-kiều nên đầy nổi niềm…buồn.
-nhớ ai nước mắt rưng rưng.
(thật tội nghiệp cho một người đàn ông
có phải không MC ?)
HU
Huy Uyên thân mến,
Cần Thơ của HU bây giờ đẹp qúa. Nhớ năm 90 mình về thăm Cần Thơ, lúc đó Tây Đô còn mặc áo bà bà đen chân chất rất đáng yêu. Từ KS Quốc Tế nhìn ra bến Ninh Kiều, hàng đêm mình nghe tiếng máy nổ của thuyền đêm đi qua sông, thật buồn. Nhìn những cành dừa lao xao dưới trăng, nghe những cô gái uống nước mía ngồi bên mấy cột đèn nói cười rôm rả. Nhìn ra con sông Hậu, nước đen ngòm trong đêm, bỗng nhớ đến một người con gái khi xưa cũng ở đây, mình đã viết:
“Em Đông Phương mắt đen trời đất khách
Ta từ xưa trí nhớ vẽ kinh thành
Áo Đông Phương phất phơ hai vạt mỏng
Hồn ta đau thấm máu nghĩa non xanh
….
Một thuở hẹn hò, một chiều giã biệt
Gió Đông Phương căng nhập cánh buồm ma
Nắm tay người, níu áo người giữ lại
Gió về đâu cuốn mất tình ta…”
Bài thơ viết năm đó tại bến Ninh Kiều, bây giờ viết tặng lại HU và mong bạn cùng mình nhớ lại nơi đó, nơi mà cả hai đứa mình đã bỏ lại con tim.
Thưởng thức cùng nhau.
NL
Người ở lại một thời xưa cũ
tôi bỏ đi ngày tháng nhớ ai hoài
Cần-thơ ơi chín đợi mười chờ
đã hết rồi bến Ninh-kiều thôi NÍU ÁO.
Tình em giăng ngang mù sương hư ảo
không kịp về để ai đợi Cần-thơ…
(tặng NL.)
HU
Tặng anh NL và a Huy Uyên.
Ta xa Cần thơ, xa ước mơ
Sau cơn gió bấc lặng như tờ
Đêm buồn nhung nhớ cù lao Âú
Chợt tiếng em cười như trẻ thơ
Ta đi chưa hết một con đường
Sông Tiền, sông Hậu nửa mùa thương
Bên đường Mậu thân nghe ngán ngẩm
Còn em, bến lệ đổ sông Tương…
NDD nhắc lại chi Mậu thân để lòng mãi thêm buồn.
máu đã đổ và lệ đã chảy từng dòng
cả 2 phía
thật buồn.
HU
Hey! Diêu, Sinh
Coi bộ ba chúng ta đều thích vùng nước nôi đầy đủ, gạo trắng nước trong và những cô gái da cũng trắng như bông bưởi phải không? Lúc còn ở ngoài Trung mấy cô mình theo làm khó dễ, đày đọa bao nhiêu thì khi vào miền Nam, chỉ cần một ánh mắt nhìn, một nụ cười là có thể biết tên em được rồi. Nhưng chóng đến thì chóng đi, chẳng để lại được gì. Còn mấy cô xứ Nẫu mình thế mà “dai”. Đi đâu thì đi, gặp ai thì gặp, có cái gì đó trong mấy cô làm mình không quên được. Chắc là bọn mình muốn được đày đọa cho có cái thú đau thương chứ không thích ngọt. Diêu và Sinh có thế không?
NL
bài thơ hay và buồn nhưng khá đáng yêu…với những hình ảnh…TTHT xin chia sẻ
Đã nhiều lần HU cố viết một bài thơ vui nhưng không viết được.
Mà tình có bao giờ vui đâu để viết !
HU
Gió qua bến Ninh-Kiều hiu quạnh
mắt ai tím sáng trời đêm
sao nỡ em ơi
rót chi sầu vào thơ tôi từ độ ấy
xa người .
NT mới được đến bến Ninh Kiều và đã đi dạo dọc theo bờ sông Hậu.Vào đêm bến Ninh Kiều thật buồn, bến sông như lặng lẽ,như đang lắng nghe những giai điệu ngọt ngào của đờn ca tài tử,như nốt trầm buồn của những cuộc tình dang dở… người có tâm trạng như anh HU lại ngắm bến Ninh Kiều về đêm nên bài thơ có những câu thơ buồn như bến sông ấy…
Đã bao đêm đứng bến Ninh-kiều nhìn nước sông Hậu chảy mà lòng buồn khôn tả. Về đâu?
cầu Nhím đôi
Đầu Sấu chờ
cái Côn Đồn
vườn thầy Cầu
rạch Cái Khế
chùa Đàn-tiên
Phụng-hiệp
cái Tắc
Thới-lai
Phong-điền
Phong-dinh
Bình-thủy
Ô môn
Thốt nốt
hay
bến phà Hâu-giang xưa cũ
Cần-thơ nếu không còn bến Ninh-kiều thì không là Cân-thơ nữa.
HU
Xe xa người về Cần Thơ chở gió
tôi mang mây che kín dặm trời
mưa nhỏ từng giọt lấp tim tôi
sao nỡ em ơi
rót chi sầu vào thơ tôi từ độ ấy
xa người
Tình của em mấy đoạn chao nghiêng
Về Cần Thơ mà tình để lại
Sao mà buồn dữ vậy anh HU?
Tâm trạng buồn thì làm sao viết thơ vui cho được ơi Mèo con !
HU
Tôi lang thang một mình qua cầu Cần-Thơ xa ngút
đêm Chúa về hình như em đang đọc kinh
lạy Chúa của hai đứa mình
trôi theo sông mái chèo sớm khuất
đã vây quanh người theo chuông ngân .
DOC TU THO NAY SS NHO CAI THUO HAY THEO (NGUOI) VAO THANH DUONG LAM LE. CHANG BIET DOC KINH THANH NEN HAT NHO TRONG MIENG (CHUA OI! CHUA OI CON NGUOI KHONG DAO. NHUNG TIN CO CHUA NGU TREN CAO…) “VI SO TIN DO PHAT HIEN CO NGUOI NGOAI DAO XAM NHAP THANH DUONG”
Gió qua bến Ninh-Kiều hiu quạnh
mắt ai tím sáng trời đêm
rượu tình người mời chưa uống
bên sông ngơ ngẩn cuộc tình .(HY)
BEN NINH KIEU HAT HIU NOI NHO
“RUOU TINH MOI CHUA UONG DA SAY”
CAY CAY- DOI MAT TIM BONG CU
LONG NGONG- SOI BUON VAY BEN SONG!(SS)
MOT TI CHIA XE CUNG HY. VUI NHE!
Cám ơn mấy câu thơ chia xẻ.Thế là có người cùng-hội-cùng-thuyền.
HU
Xe xa người về Cần-Thơ chở gió
tôi mang mây che kín dặm trời
mưa nhỏ từng giọt lấp tim tôi
sao nỡ em ơi
rót chi sầu vào thơ tôi từ độ ấy
xa người .
Hay quá anh HU.
Thực ra về cần-thơ HU luôn cảm thấy hiu quạnh và buồn.
Rót chi sầu vào thơ tôi từ độ ấy :
-đã mấy mươi năm rồi mà không đành lòng quên.
HU
Em trăm vạn nẻo đường
để tôi đợi mà lòng bổng sững
tình ngái xa về Cái-Răng,Mỹ-Thuận
nhớ ai nước mắt rưng rưng .
Thơ anh Huy Uyên Lúc nào cũng rất hay mà buồn quá!
Xe xa người về Cần-Thơ chở gió
tôi mang mây che kín dặm trời
mưa nhỏ từng giọt lấp tim tôi
sao nỡ em ơi
rót chi sầu vào thơ tôi từ độ ấy
xa người .
Thơ của H.U.thẻ tự do nhưng đầy nhạc tính nhiều hình ảnh và vô cùng gợi cảm dễ đi sâu vào lòng độc giả … thú thật mình rất yêu thích loại thơ này.
Đời của HU là thuyện dài buồn tập thư 99.
Đề-nghị QT đọc các lời trả lời phản hồi cho các bạn thơ
ở phần trên.
Hình như ở HX còn đến mấy mươi bài thơ buồn của HU thì phải.
Tặng QT&bạn thơ mấy câu thơ vui:
Sáng mai tôi ghé Qui-nhơn
lau dùm nước mắt dỗi hờn em ơi !
khi cười đẹp thắm đôi môi
(làm tôi lòng dạ đứng ngồi không yên
em ơi ! hình như tôi GHEN !)
HU
Gió qua bến Ninh-Kiều hiu quạnh
mắt ai tím sáng trời đêm
rượu tình người mời chưa uống
bên sông ngơ ngẩn cuộc tình .
Anh Huy Uyên ơi , đọc những câu thơ nầy , người Ninh Kiều chắc tương tư suốt kiếp.