Anh thương…
Về đây vắng bóng anh rồi em lo sợ làm sao, sợ lại phải chia cắt thêm
hai miền Trung – Nam. Đôi khi thầm nghĩ, nếu anh đã vào được Sài Gòn
còn em lại ở Qui Nhơn thì… trời ơi… buồn nẫu ruột, phải không anh.
Tâm trạng chung lúc này ai cũng nghĩ là “xong” cho rồi… để mọi gia
đình được gặp nhau vì ai cũng có người nhà vào được trong Nam cả.
Thế rồi mọi chuyện cũng đã kết thúc… Ai nấy thở phào nhẹ nhỏm và bọn
mình sẽ được gặp nhau anh nhé ! Nhưng không ngờ, ngày này qua tháng nọ
tin tức về anh vẫn bặt âm vô tín. Em lo sợ thật rồi, không biết bây
giờ anh ở đâu, anh ơi… Nhớ sớm báo tin cho gia đình nhé ! Đôi khi em
nghĩ biết đâu anh đã ra nước ngoài rồi thì sao.
Viết đến đây lòng em buồn rười rượi… Vậy anh có hiểu cho tâm trạng em
lúc này như thế nào không, hả anh ?
… … …
Bẵng đi một thời gian khá lâu gia đình nhận được tin của anh do người
bạn hàng xóm ở cùng trại với anh báo về cho biết anh vẫn còn sống và
đang ở Phú Yên.
Hôm đó Út Sương (em gái anh) chạy qua báo tin, mừng quá em nghe không
rõ, lại hóa ra mình nghe nhầm là anh đã về, đang ở bên nhà; nên em tức
tốc chạy trước bỏ cả Út Sương chạy theo muốn hụt hơi luôn. Đến nơi,
chẳng thấy anh đâu cả… Buồn năm phút nhưng cũng được an ủi phần nào
rồi đó anh.
Kể sao cho hết nỗi mừng vui của Ba anh, tuy vậy nhưng bác trai lại lo
sợ vu vơ rồi chợt nhớ về những cử chỉ thân mật hiếm thấy của anh đối
với hai bác trước ngày “xong” Qui Nhơn. Bác kể lại, tuy anh tuổi đời
gần “ba bó” thế mà lại “nhõng nhẽo” như em bé, tự nhiên chui vào nằm
giữa hai bác, bất chợt ôm hôn Ba anh rồi lại Má anh. Và tình cờ em đem
tấm thẻ bài mà anh gởi em trao lại hai bác, khiến bác trai thấy lạ,
thầm nghĩ điềm gì đây ? Những ngày kế tiếp lại chẳng có tin tức gì về
anh cả, nên hai bác càng lo lắng hơn.
Nỗi lo lắng cho anh của bác trai làm em khâm phục bác lắm anh ơi. Tuy
tuổi già sức yếu nhưng vì nóng lòng thương anh nên ngay ngày hôm sau
bác đã vội khăn gói lên đường đi thăm anh. Sau này nghe Ba anh kể lại
phải vượt qua biết bao nhiêu núi đồi mới đến được chổ anh em lại càng
ngậm ngùi thương xót anh hơn.
Lâu lắm rồi mới thấy lại nét chữ của anh do bác trai đem về, em cảm
động lắm, không biết khi nào em mới có duyên được gặp anh cho thỏa
lòng mong nhớ đây. Vậy là điều thầm ước của em đã được toại nguyện
nhưng lại lo lắng thêm, vì có người bạn ở cùng Phú Yên với anh nhắn
về cho biết là anh đang bị sốt rét ác tính, nằm mê man suốt bốn ngày
đêm nên phải đem thuốc hồi sức và sérum lên gấp cho anh. Em được tin
này sau chị Hai và chị đã vội bỏ con dại đem thuốc gấp lên cho anh
thay vì bác trai đi vì bác đang ở trên rẫy Vân Canh anh à.
Vì nóng ruột đi thăm anh, em xin nghỉ dạy hai ngày, và Hoa (em gái
anh) nằng nặc đòi đi theo em. Khi hai chị em xin phép ông Nội và Ba Má
của anh thì cả nhà òa lên khóc làm em giật mình rồi thầm nghĩ chắc là
anh gặp chuyện chẳng lành rồi… Vì thế đã lo em lại càng sốt ruột thêm.
Anh có ngờ không, lúc đầu Nội nhất định không muốn cho em đi thăm anh
đâu vì cứ sợ anh đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, mà lại gặp
em rồi xúc động mạnh thì nguy hiểm lắm. Nhưng thấy em cương quyết quá
và may nhờ có Bu em sang nhà anh thăm hỏi về tin anh bị bệnh nặng, rồi
tiện thể nói giúp em vài lời để gia đình yên tâm mà cho phép đi thăm.
Nhờ vậy mà Nội mới xiêu lòng đổi ý đó anh à, và Nội cứ dặn dò mãi là
hai chị em khi gặp anh phải cố gắng kềm lòng, không được khóc đấy nhé
!
Thật cảm động vô cùng khi thấy ai cũng lo lắng và thương cho anh hết.
Phần em chỉ còn biết cầu mong Ơn Trên che chở cho anh thoát qua cơn
bệnh hiểm nghèo này.
Sau khi gia đình đồng ý, hai chị em chuẩn bị lên Sơn Định thăm anh
đây. Vậy là chuỗi ngày gian nan của bọn mình vẫn còn dài… anh há !?
Đêm nay thao thức chờ sáng, em thầm khấn vái Thần Núi Thánh Rừng phò
hộ cho anh của em sớm được tai qua nạn khỏi để về với gia đình, với em
anh nhé !{jcomments on}
Chuyện này chị KL viết về 37 năm trước phải không? Đọc lại mới thấy những nỗi đau của bao nhiêu bè bạn nơi quê nhà thời đó. Hôm trước Xuân Thi cũng cho đọc một câu chuyện tương tự như vậy, mình mới hiểu thấu nỗi lòng người phụ nữ chịu đựng trong chờ đợi mỏi mòn. Ôi tấm lòng của những người Chị, người Em cái thời này sao mà cao qúi thế. Có được những người bạn đời như các Chị thì hạnh phúc biết bao. Nhìn lại cái thời tan tác, chia ly đó mà đau đớn qúa phải không? Không biết thời gian có làm vơi đi nỗi đau?
Chúc Chị tìm thấy bình an và hạnh phúc trong lòng hôm nay.
NL
Em đoán chắc anh NL nghĩ bài viết này là của chị Trần Kim Loan ? Nếu vậy thì anh bị “hớ” rùi anh NL ui! 😛
Hơ hơ Pha Chường cũng ngờ ngợ nên chưa dám còm. Sao cô giáo không chỉ cho anh NL biết ảnh hở…í lộn- ảnh hớ chỗ nào luôn đi! 😆
Cám ơn bạn Nguyên Lương đã ghé vào đọc và “còm” mở hàng cho đoạn trích này của mình viết lúc tuổi đôi mươi; lại còn “khen” nữa chứ… Làm mình cảm động và thấy vui ghê!
Phải chi thời gian lui lại bốn thập niên để bọn mình chầm chậm bước vào tuổi thọ, bạn nhỉ !
Mến chào bạn.
Kim Loan ni là ở bên kia trời Tây.Còn Trần Kim Loan thì ở VN đó
NL ơi!
Anh trandzalu nói đúng rồi đó, cám ơn anh nhiều.
Nguyên Lương không có hớ đâu . Câu chuyện này là câu chuyện xảy ra 37 năm về trước nên tuổi tác của tác giả cũng cùng thời với chị TKL nên NL xưng chị là đúng rồi . Phép lịch sự mà . Nếu có lộn thì cứ coi như Nguyên Lương bị tổ trác huề cả làng . Kim Loan hay Trần Kim Loan cũng là phụ nữ thôi . Đừng có chọc quê NL nữa nhé .Chọc quê NL giận sẽ không nhả ngọc phun châu cho các bạn nữa đâu !
Vâng, đôi bạn chúng tôi là… “trùng tên khác họ” vậy đó, bạn ạ!
Cám ơn bạn Ngô Tín.
Xin lỗi nghen hai Chị Kim Loan, không ngờ trên đời này có hai Loan, mà cả hai đều viết hay nên nhầm là chuyện thường. Cô gíao toán ác ơi lá ác. Thấy người ta dẫm phải mìn mà không cứu còn nói đoán nọ đoán kia. Còn Trần Huynh cũng biết sao không chỉ. Hay là còn giận đàng em cái vụ Là Diêu Bông hôm nọ? Thôi từ nay không dám mở đường nữa đâu. Dẫm phải mìn là cái chắc.
Cảm ơn Ngô Tín cứu bồ. Có bạn hiền bên cạnh thì dẫu có bị thương cũng mau lành. Cảm ơn bạn. Không cảm ơn cô giáo đâu.
Giận rồi!
NL
Bạn Nguyên Lương thân mến
Kimloan của bài viết nầy là Bùi Kim Loan -phu nhân của anh Phạm Lê Huy hiện ở Cali, còn Trần Kim Loan – chủ nhiệm của Hương Xưa là người thường xuyên comment tất cả bài viết hiện ở Sài Gòn, xin giới thiệu với Nguyên Lương các bài viết về gia đình hạnh phúc của Phạm Lê Huy- Bùi Kim Loan, biết đâu nhờ xem hình tìm ra người quen cũ, nếu không, từ những tấm hình bắt đầu một tình bạn mới cũng rất hay .HX
huongxua.org/index.php?option=com_content&view=article&id=2197&lang=vi
huongxua.org/index.php?option=com_content&view=article&id=2601&lang=vi
Hương Xưa khéo và kỹ quá đã “chiếu lại” hai cuộn phim ngắn của gia đình mình để giới thiệu với bạn Nguyên Lương.
Cám ơn Hương Xưa nhiều nhé!
Bạn Nguyên Lương ơi,
Rất nhiều người Việt mình ở quê nhà cũng như ở hải ngoại trùng tên họ và chữ lót, nên nhầm lẫn là chuyện thường thôi, bạn ạ!
Tưởng ai xa lạ chứ Bùi Kim Loan – hiền thê của Lê Huy ở Cali thì chắc có ngày sẽ biết nhau thôi. Nhưng không biết có phải Lê Huy hôm dịp tết viết bài đi chơi chợ tết gặp may nhờ có cô hoa hậu nào đó nhìn cười duyên với mình đó phải không? Xin chào cô Bùi Kim Loan nghen. Từ nay sẽ nhớ mãi tên này. Họ Bùi là họ của Bà Nội mình đấy, giòng dõi của Bùi Đắc Tuyên ở An Nhơn.
NL
Vâng, cũng mong có dịp hai gia đình mình gặp nhau, chắc là sẽ vui lắm hỉ!
Đúng vậy, hôm đi xem hội chợ đó, tình cờ được Hoa Hậu lên tiếng chào, chàng ta… vui híp mắt đấy !
Để em đưa cái gương thật to cho anh NL soi mặt khi giận cô giáo ra làm sao nghen! Trông ngộ lắm anh NL ơi! 😛 😛
Để mai mốt anh mua cái gương to hơn xem ai đẹp thì biết
NL
Em biết anh đẹp hơn rồi mà!Đừng mua cái gương to hơn chi tốn tiền! 😛
Bài viết thật xúc động tình yêu thời chinh chiến của chị Kimloan đậm đà làm sao.
Thuở ấy, “tình mùa chinh chiến” đâu có ít và đâu phải của riêng ai, Giáng Hương hỉ!?
Người ơi, tôi lắng dòng tâm tư
nghe chuyện tình người em gái mắt vương khói lam chiều
Ngày xưa tóc ngang vai đến trường nắng ban mai
hoa tím hay cài trên nếp áo xanh
…
(Tình Mùa Chinh Chiến – Thục Vũ)
Chuỗi ngày gian nan rồi sẽ hết. Mong anh chị hạnh phúc bền lâu .
Cám ơn Quỳnh Như.
Chúc vui nhiều nha!
Mối tình của anh chị sâu sắc vậy chắc chắn sẽ bền lâu…điều đó đã được chứng minh. Chị Loan ơi! Cái hình ở trên là ngã tư Võ Tánh Gia Long cũ, phía bên phải dẫn ra bến xe là nhà em đó hì hì hì…
Vừa rồi em có gặp em gái của anh Ninh, chờ xe buýt đi về quê. Tụi em nói chuyện cũng nhiều.
Chúc anh chị luôn vui khỏe, trẻ trung và hạnh phúc.
Chỗ này ngày xưa là bến xe Lam, gần cây xăng ông Tề phải không Hòa? Đối diện là Radio Minh Chánh của nguời Chị con Bác mình. Sao bây giờ nhìn khác xưa nhiều quá.
NL
Bạn Nguyên Lương nè…
kimloan nhớ như thế này, hồi đó Cây xăng Ông Tề ở dưới ngả ba Đống Đa một quãng (bây giờ là đường xuống cầu Nhơn Hội), gần trường Tây Sơn cũ và con đường nhỏ dẫn vào Đền Thờ Đức Thánh Trần đó, bạn ạ!
Đào Thanh Hòa ơi… Ngã tư rất quen thuộc/rất thân thương này đã có biết bao người/biết bao xe cộ qua lại tấp nập ngày không biết mấy lần…
Sáng nay, kimloan nói phone với em Huệ của Ninh; Huệ nói hôm chờ xe buýt để lên Vân Canh đó có “tám” nhiều với Hòa.
Vậy là nhà Hòa ở cạnh quán cơm Bà Lâm Huế rồi há… Hẹn gặp nha!
Lâu lâu đọc chuyện cũ thấy nhớ về một thời gian nan dã qua .
À thì ra Tuấn Phong cũng không sao quên được cái thời gian nan ấy.
Đêm nay thao thức chờ sáng, em thầm khấn vái Thần Núi Thánh Rừng phò hộ cho anh của em sớm được tai qua nạn khỏi để về với gia đình, với em anh nhé !
Lời khấn vái của chị Kim Loan đã được ứng nghiệm rồi đó nhe. chúc mừng hạnh phúc của anh chị.
Không ngờ bạn Thu Thủy cũng để ý đến lời khấn thầm của mình ghê hỉ!
Cám ơn lời chúc lành của bạn nhen!
Bài viết cảm động quá chị kimloan ơi!
Cả hai anh chị đều rất tài hoa. Chúc mừng anh chị.Chúc anh chị hạnh phúc mãi mãi .
Bạn nguyentiet ơi,
Đây chỉ là những dòng hồi ký của riêng mình viết hồi mấy mươi năm trước đây thôi, chứ không phải là một sáng tác gì hết. Nên từ “tài hoa” mà bạn gán cho làm mình mắc cỡ quá, không chừng mình lại… trốn mất đó, bạn ạ!
Nguyentiet không nói quá đâu chị kimloan à,vì dù là hồi ký nhưng không phải ai cũng viết được và viết mạch lạc với tất cả tình cảm và cảm xúc của mình hay như chị ( ít nhất là theo NT). NT cũng đã đọc một số bài viết của anh Lê Huy đăng trên HX nên mới dám khen anh chị như vậy.NT cũng có những kỷ niệm xưa cũng đẹp cũng lãng mạn cũng có thể làm xúc động lòng người, NT cũng muốn viết nhưng không viết được nên mới thật lòng khen . Mong chị hiểu đừng “trốn mất đó” nghen! Thân mến.
Nhớ NHỮNG CHUỖI NGÀY GIAN NAN càng thương nhau nhiều hơn phải hông Kim Loan hè?
Cám ơn Quốc Tuyên đã chúc lành cho gia đình mình.
Không ngờ những dòng hồi ký của mình lại được các bạn để ý đến làm KL cảm động lắm.
Thân mến chào các bạn.
SS khoc ke mot mieng nha KL! HIC HIC